Hoàng hậu tử, cả nước khiếp sợ, nhưng mà, nhưng cũng là trong dự liệu, hoàng hậu vốn là bệnh nặng, chỉ là, ai cũng không có ngờ tới cuối cùng chết ở trong tay thích khách.
Mà đối mặt triều thần, Hoàng thượng Nam Cung Khế khóc lóc nức nở, khóc tựa như đứa bé, còn mấy lần muốn tìm chết, muốn tiếp tục làm bạn với hoàng hậu, đều bị bọn thái giám đau khổ ngăn cản lại.
Hành động này của hắn, làm cảm động không ít người.
Lũ triều thần lén lút nghị luận, mặc dù hoàng thượng có chút vô năng, nhưng là người có lương tâm, có quân như thế, cũng là phúc khí của Đại Chu, từ đó về sau, bọn họ tự nhiên cạn kiệt tâm sức phụ trợ hoàng thượng, muốn làm cho Đại Chu quốc trở thành quốc gia cường đại nhất trong sáu nước.
Mà nhà mẹ đẻ hoàng hậu, gia tộc Hạ Lan, sau khi biết được tin này, ngoại trừ dựa theo quốc lễ cử hành đại tang, bên ngoài cũng không có biểu hiện ra quá nhiều ưu thương.
Thậm chí, nói trắng ra, có người trong lòng còn cảm thấy vui mừng.
Hạ gia lão phu nhân lấy lí do bi thương quá độ bệnh không dậy nổi, không tham gia bất cứ hoạt động tang lễ gì, một mình trốn ở trong phòng, một bên hưởng thụ dưa và trái cây Tây Vực tiến cống, một bên cùng thở dài nói với lão ma ma tâm phúc: "Ta thường ngày nói người không thể hiếu thắng, quá mạnh mẽ là dễ dàng gãy, nha đầu kia chính là nhìn không thấu, hiện giờ hay rồi, bị đột tử, ta thấy, có xuống điện của Diêm Vương cũng không dễ dàng được đầu thai."
"Lão phu nhân nói đúng lắm, chỉ trách hoàng hậu nương nương không có phúc, thường ngày làm việc quá nghiêm khắc, thế mới đắc tội người ta. Cũng may hiện giờ nhị tiểu thư được tiến cung, theo như người về nói , hoàng thượng rất yêu thương nhị tiểu thư, so với hoàng hậu không biết tốt hơn bao nhiêu, nói chỉ cần thời gian chịu tang qua đi, sẽ phong nhị tiểu thư làm hoàng hậu."
"Lập hậu hay không , tạm không nói đến, Chi Nhi là cái có hiểu biết, cũng là có phúc ." Hạ lão phu nhân cười nói.
Gương mặt lão ma ma vui vẻ lại nói tiếp, "Nếu là nhị tiểu thư làm hoàng hậu, Hạ Lan gia chúng ta sẽ càng tăng thêm một tầng, chỉ sợ thiên hạ đệ nhất thế gia Cơ gia cũng đứng sau."
Hạ lão phu nhân nghe rất hợp ý, lập tức đem dưa và trái cây ngọt ngào thưởng cho hạ nhân.
Lại nói đệ đệ ruột thịt của Hạ Lan Tuyết, khi biết tin tức tỷ tỷ qua đời, thế nhưng còn khoái hoạt cùng với hai mỹ nhân ở trong phòng.
Khoái hoạt xong rồi, mới thay một thân quần áo tang, chán đến chết đi đại sảnh xã giao.
Còn những người khác ở Hạ Lan gia như cô dì chú bác…, thường ngày rất cung kính đối với Hạ Lan Tuyết, nịnh nọt nịnh nọt, một bộ coi nàng như con gái ruột đối đãi.
Hiện nay, tang sự còn chưa xong, bọn họ đã không còn tâm sự nào để lo nữa rồi, lại rối rít đi đút lót đại phu nhân Trầm thị.
Trầm thị này là thân nương của Hạ Lan Chi, ban đầu là thị thiếp của Hạ Lan Phong, về sau, do Hạ Lan Tuyết đề nghị, phụ thân mới cất nhắc nàng ta lên chính phòng.
Giờ phút này, bên ngoài còn tiếng tụng kinh và khóc lóc thảm thiết, Trầm thị lại ở trong phòng mình, nhìn xem trong phòng bày tràn đầy vật phẩm quý giá, vốn là vì hoàng hậu qua đời mà bày ra bộ dáng thương tâm, giờ phút này phai đi không ít, khóe mắt đuôi mày tràn đầy đắc ý.
"Lão gia, ngài nhìn, nhị phòng tam phòng vừa nghe Chi Nhi ở trong cung được sủng ái, tất cả đều đến đây nịnh bợ chúng ta."
"Ừ." Hạ Lan Phong không để ý lời của nàng ta lắm, giờ phút này, hắn đang cầm một bộ tranh chữ tỉ mỉ đánh giá và thưởng thức, một lúc lâu sau, sâu kín cười , "Lão Nhị thật bỉ ổi, năm đó trong thư phòng của cha bị mất một bộ Ngô Đường họa, ta đã cảm thấy là hắn dấu rồi, hắn không nhận, hiện thời, lại ngoan ngoãn đưa đến cho ta, hừ."
"Đó là." Trầm thị đứng ở một bên, cũng đắc ý cười theo, "Lúc này không giống ngày xưa, hoàng hậu không có ở đây, không có ai làm chỗ dựa cho bọn họ, còn không phải là vì Chi Nhi của chúng ta sao ."
Vừa nói, thân thể mềm mại của nàng khẽ dựa vào người hắn, kéo thư họa trong tay hắn ra, nũng nịu cười nói, "Hiện thời mẹ con tiện nhân kia đã mất mạng, cũng là báo ứng. Lão gia, vui vẻ sao?"
Hạ Lan Phong không trực tiếp trả lời, nhưng ấn nàng ngã trên bàn, dùng hành động lửa nóng giải thích rõ hết thảy.