Thực ra chàng cũng biết sơ qua về nghề y, nhưng việc chữa thương xem mạch thì còn được, còn quái bệnh này thì biết làm thế nào?
Bất đắc dĩ, chàng đành nói hàm hồ cho qua chuyện :
- Để tại hạ cố thử xem...
Hồng Cẩm cười thầm trong bụng, cắn môi nói :
- Đại nương, trước hết để tôi xem qua một chút.
Nói xong tiến về phía Tiểu Bảo đưa tay ra...
Hài tử chợt kêu lên :
- Ôi chao! Quỷ...!
Triệu đại nương nghiêm giọng :
- Tiểu Bảo! Hãy để cho vị đại thư này khám để chữa bệnh cho con. Cả hai vị đều rất tốt và tài giỏi. Con nhất định sẽ lành bệnh mà!
Tiểu Bảo xua tay lia lịa :
- Không được! Họ là quỷ cả đấy. Họ giết người lột da ăn thịt. Con đã thấy họ lột da người!
Nói xong lao chạy vào góc phòng.
Triệu đại nương định đuổi theo bắt lấy nhưng Hồng Cẩm ngăn lại nói :
- Đại nương! Đừng bức bách quá làm cậu ta thêm sợ.
Nàng liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ ra hiệu rồi lại hỏi :
- Hồi Tiểu Bảo vừa phát sinh bệnh chứng, trong khu vực này có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?
Triệu đại nương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- À có! Cũng ngay trong hôm đó tôi đi giặt, chợt trông thấy hai người, một thiếu niên thư sinh bận lam bào và một thiếu nữ bận bạch y...
Hoàng Thiên Vũ nhíu mày lẩm bẩm :
- Thiếu niên thư sinh bận lam bào và Bạch y thiếu nữ?
Triệu đại nương gật đầu :
- Đúng thế! Vùng này chỉ có tiều phu và thợ săn, xa đường cái nên mấy khi có quý khách? Vì thế tôi rất để ý. Bạch y thiếu nữ thì không nhìn rõ mặt nhưng thiếu niên thì dáng thư sinh rất quý phái và tuấn mỹ...
Hoàng Thiên Vũ hỏi :
- Việc đó mới cách đây nửa tháng?
- Không sai! Đúng ngày Tiểu Bảo phát quái bệnh, đúng hơn là mười sáu ngày.
Hoàng Thiên Vũ lại hỏi :
- Vị thiếu niên thư sinh bận lam bào giống như màu áo của Tiểu Bảo, đúng không?
Triệu đại nương nhìn chàng nói :
- Hoàn toàn giống như vậy! Lang trung tiên sinh! Chẳng lẽ màu áo của người kia có liên quan gì đến bệnh tình của Tiểu Bảo hay sao?
Hoàng Thiên Vũ thấy mình thất cảm, vội trấn tĩnh lại, lắc đầu đáp :
- Không phải thế! Chỉ là... tại hạ có một người bằng hữu rất thích mặc áo màu lam. Tại hạ đang định tìm vị đó nhưng mấy lâu nay không có tin tức.
Hồng Cẩm không hiểu Hoàng Thiên Vũ nói thế làm gì, liền nhắc :
- Vũ đại ca! Chúng ta nên nghĩ cách để trị bệnh cho hài tử đi!
Hoàng Thiên Vũ trầm ngâm nói :
- Bệnh này do sợ hãi quá độ mà gây ra, thần trí bị tổn hại nghiêm trọng, thuốc thang không có hiệu quả gì. Trước hết phải tìm ra căn nguyên vì sao mới chữa được.
Hồng Cẩm chợt nói :
- Vũ đại ca! Muội có biện pháp!
Hoàng Thiên Vũ liền hỏi :
- Biện pháp gì?
Hồng Cẩm không đáp, nhìn Triệu đại nương hỏi :
- Đại nương có giấy vàng mã không?
Triệu đại nương nghi hoặc hỏi :
- Có, nhưng cô nương dùng để làm gì?
Hồng Cẩm đáp :
- Đại ca tôi học y dược, còn tôi lại chuyên về trấn áp trừ tà. Tôi định dùng pháp thuật để làm cho Tiểu Bảo định thần bình tâm lại. Nhưng phải tới tận nơi. Nếu có hiệu quả thì tốt. Nhược bằng vô hiệu thì chờ khi đại ca tôi tìm được vị bằng hữu bận lam y đó rồi, nhất định sẽ chữa lành bệnh. Vị bằng hữu đó bản lĩnh còn cao cường hơn tôi nữa.
Hoàng Thiên Vũ hiểu ra tâm ý của Hồng Cẩm, gật đầu tỏ ý tán thành.
Triệu đại nương niệm một câu :
- Cầu Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn...!
Rồi nhìn khách nói :
- Thôi việc đó để mai cũng được, bây giờ tôi nấu gì để hai vị dùng tạm rồi nghỉ ngơi kẻo mệt...
Hồng Cẩm xua tay nói :
- Không được! Phải làm ngay. Pháp thuật là phải làm ban đêm mới hiệu nghiệm!
Triệu đại nương cảm kích nói :
- Hai vị vốn chỉ là qua đường xin nghỉ tạm, thế mà phải vì Tiểu Bảo...
Hồng Cẩm cười nói :
- Không sao đâu! Trị bệnh cứu người là bổn phận của huynh muội chúng tôi, đại nương đừng ngại! Xin hãy đi lấy giấy vàng mã đi!
Triệu đại nương vội gật đầu :
- Vâng!
Rồi tất tả vào buồng lấy ra một xấp giấy vàng hỏi :
- Cô nương, chừng này đủ chưa?
Hồng Cẩm cầm xấp giấy, gật đầu đáp :
- Bấy nhiêu đủ rồi!
Hai người hỏi đường đến khu biệt thất rồi đi ngay.
Theo hướng dẫn của Triệu đại nương, Hồng Cẩm và Hoàng Thiên Vũ đi thẳng ra phía sau nhà, cứ ngược lên sườn núi.
Không có đường sá gì, hai người cứ nhắm hướng mà đi. May nhờ trời có trăng nên tuy đường núi rậm rạp và khá dốc nhưng không ảnh hưởng gì.
Hồng Cẩm vừa đi vừa nói :
- Vũ đại ca nghĩ thế nào về việc nhi tử của Triệu đại nương sợ đến nỗi mê thất thần trí như vậy?
Hoàng Thiên Vũ đáp :
- Chắc là nó tận mắt chứng kiến một vụ giết người dã man nào đó nên quá sợ mà sinh ra thế.
- Đại ca cho rằng hung thủ là ai?
- Cái đó thì chưa dám khẳng định. Cả nạn nhân lẫn hung thủ đều chưa biết, nhưng ngu huynh có linh cảm rằng có quan hệ đến Lam Thạch Sinh và Bạch y thiếu nữ...
- Vì sao?
- Vì hai nhân vật đó đều rất thần bí, không hiểu vì lý do gì đột nhiên cùng xuất hiện ở Lạc Dương và chỉ trong thời gian mấy ngày qua hình như ngu huynh luôn luôn đụng đầu hai người đó.
Hồng Cẩm nói :
- Có khả năng liên quan đến Dịch Trường Phong không?
Hoàng Thiên Vũ chợt mở to mắt hỏi :
- Muội nghĩ thế ư?
- Muội đang hỏi huynh mà?
Hoàng Thiên Vũ trầm ngâm nói :
- Rất có khả năng! Vì theo lời gia nhân của Trạng Nguyên phủ thì Dịch Trường Phong vắng nhà đến nay đúng mười sáu hôm không về...
Hồng Cẩm nói :
- Nếu vậy thì việc này có liên quan đến vụ án mạng của mẹ con Đỗ quả phụ cũng chưa biết chừng...
- Chúng ta tình cờ mà gặp được chuyện này, có khi từ đó tìm ra được manh mối nào đó liên quan đến cừu nhân thì tốt...
Hồng Cẩm gật đầu :
- Tiểu muội cũng nghĩ thế!
Hoàng Thiên Vũ thấp giọng :
- Khẽ thôi! Sắp tới nơi rồi!
Quả nhiên đã thấy những mái nhà thấp thoáng trên sườn núi.
Hồng Cẩm chợt kéo tay Hoàng Thiên Vũ thì thầm :
- Đại ca xem kìa!
Rồi chỉ tay về phía trước.
Hoàng Thiên Vũ nhìn lên, thấy dưới ánh trăng có hai nhân ảnh, một trắng một đen đang lao rất nhanh xuống núi.
Mới thấy họ cách chừng mười trượng nhưng chỉ chớp mắt đã nhạt nhòa trong bóng đêm, tốc độ thật kinh nhân!
Hoàng Thiên Vũ kinh dị nhìn theo, lẩm bẩm :
- Lại là cô ta!
Hồng Cẩm ngạc nhiên hỏi :
- Vũ đại ca nói ai vậy?
Hoàng Thiên Vũ buột miệng :
- Bạch y thiếu nữ!
- Đó là ai vậy?
- Không biết!
Hồng Cẩm nhìn theo hai bóng người vừa đi khuất hỏi :
- Chúng ta cần đuổi theo không?
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu :
- Chỉ phí công vô ích, chúng ta đuổi không kịp đâu. Muội không thấy thân pháp hai người đó nhanh đến thế nào ư?
Hồng Cẩm trầm mặc không nói.
Sự xuất hiện của hai bóng người vừa rồi làm cho trong lòng Hoàng Thiên Vũ bị xáo trộn rất mạnh, chàng cố trấn tĩnh lại cố suy nghĩ một cách mạch lạc.
Bạch y thiếu nữ xuất hiện ở đây chính ngay lúc này là điều mà chàng không thể nào ngờ tới.
Người tiết lộ cho chàng biết manh mối về Dịch Trường Phong chính là cô ta. Sau đó, bất cứ biến cố nào phát sinh đều có dấu tích của nữ nhân này.
Hơn nữa Bạch y thiếu nữ giống như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, thậm chí mấy lần đàm thoại với chàng nhưng không có cách gì thấy rõ mặt cô ta được.
Hiện giờ chàng vào núi để tìm Thiên Huyền công tử, nữ nhân kỳ bí đó lại xuất hiện ở đây...
Bao nhiêu khúc mắc nảy sinh trong đầu Hoàng Thiên Vũ.
Cô ta đến có mục đích hay chỉ theo dấu tích chàng?
Một chi tiết rất quan trọng là đúng vào ngày Tiểu Bảo chứng kiến sự việc nào đó làm khủng hoảng tinh thần, Triệu đại nương cũng thấy Bạch y thiếu nữ và Lam y thư sinh xuất hiện ở đây, chắc hẳn không phải tình cờ.
Hôm nay cô ta lại tới, cũng không phải tình cờ.
Còn người đi cùng cô ta là ai vậy?
Tại sao có nhiều người như thế dính dáng tới vụ án tuy nhỏ nhưng làm chấn động cả võ lâm này?
Thấy chàng đứng ngẩn ra, Hồng Cẩm liền hỏi :
- Vũ đại ca! Huynh đang nghĩ gì vậy?
Hoàng Thiên Vũ trầm ngâm nói :
- Trước đây, huynh cứ tự hỏi rằng chuyến này đến Tung Sơn cầu y chữa độc không biết có gặp chuyện bất thường gì không? Bây giờ quả nhiên đã phát sinh hiện tượng.
Hồng Cẩm nói :
- Nhưng bây giờ chúng đã đi rồi, bận tâm làm gì cho đau đầu? Khi nào gặp chuyện gì khác sẽ hay...
Hoàng Thiên Vũ vẫn theo luồng suy nghĩ của mình :
- Giá như chúng ta đến sớm hơn một chút thì tốt biết bao!
- Ý huynh là chúng ta gặp được hai người đó chứ gì?
Hoàng Thiên Vũ gật đầu :
- Bạch y thiếu nữ và người cùng đi với cô ta rõ ràng là mới từ biệt viện trên kia xuống. Nếu chúng ta đến sớm hơn một chút nhất định sẽ gặp họ, chưa chừng phát hiện được chuyện gì đó quan trọng cũng nên.
Hồng Cẩm nói giọng tiếc rẻ :
- Đúng thế thật! Chúng ta quả là không gặp may. Nhưng dù sao thì sự việc cũng xảy ra rồi, người đã đi xa, có tiếc cũng không giải quyết được gì. Chúng ta cứ lên đó, có khi phát hiện được gì đó cũng nên!
Hoàng Thiên Vũ gật đầu.
Hai người lại tiếp tục ngược lên núi.
Giữa sườn núi có một bãi tương đối bằng phẳng. Khu biệt thự được kiến dựng ngay ở đó, mặt nhìn xuống chân núi, lưng dựa vào vách đá phía sau, xung quanh có tường vây bọc.
Tuy diện tích không lớn nhưng rất khang trang mỹ lệ, tất chủ nhân là bậc hào phú dùng làm nơi giải trí.
Nhìn vào bên trong, đình đài lâu tạ rất hoàn chỉnh, không có vẻ gì là nơi bỏ hoang, nhưng tối om và vắng lặng.
Hoàng Thiên Vũ và Hồng Cẩm đứng trước cổng nhìn vào biệt viện hoang vắng đó quan sát hồi lâu.
Hai cánh cổng lớn bằng gỗ lim đóng chặt, có ổ khóa ngoài rất chắc chắn, muốn vào chỉ có thể vượt tường mà thôi.
Ghé mắt nhìn vào bên trong, thấy phòng ốc được kiến trúc theo kiểu cung điện, mỗi ngôi nhà đều có vườn hoa, quanh nhà treo đầy giò phong lan tỏa hương thơm ngắt, cửa sổ hình bán nguyệt, chính đường có mái cong vút chạm rồng.
Hồng Cẩm để chàng đứng đó, một mình bỏ đi vòng theo tường viện một lúc rồi quay lại vẫy tay.
Hoàng Thiên Vũ nghĩ rằng nàng có phát hiện gì đó liền chạy tới gần, thấp giọng hỏi :
- Có chuyện gì thế?
Hồng Cẩm đáp :
- Trong viện có người!
Hoàng Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi :
- Có người ư? Nếu vậy thì tại sao bên ngoài lại khóa?
Hồng Cẩm khẳng định :
- Cái đó thì không biết. Nhưng muội đã tiếp cận vào một dãy phòng bí mật nhìn qua cửa sổ, thấy trong phòng có bóng người thấp thoáng.
- Có nhận được ai không?
Hồng Cẩm lắc đầu :
- Trong phòng tối om không thấy rõ.
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Chúng ta vào xem.
- Đại ca hãy theo muội!
Hồng Cẩm nói xong dẫn Hoàng Thiên Vũ vòng ra bức tường phía bên trái nhảy vào, vượt qua một hoa viên tới biệt lâu phía đông.
Hai người lợi dụng hàng cây thấp tiếp cận cửa sổ thứ hai.
Giấy dán cửa đã bị tróc ra hết nên tầm nhìn không bị hạn chế, chỉ là bên trong tối om, chỉ có người cử động mới phân biệt được.
Chăm chú nhìn qua cửa sổ một lúc lâu nhưng không nhìn thấy gì, cũng không nghe một âm thanh nào phát ra, không có vẻ gì là gian phòng có người ở cả.
Hoàng Thiên Vũ nghi hoặc hỏi :
- Cẩm muội vừa rồi xác định rõ có người ở trong phòng chứ?
Hồng Cẩm khẳng định :
- Quyết không sai đâu!
- Sao bây giờ không nghe động tĩnh?
- Cũng có thể người đó vừa ngủ... Để muội làm hắn thức dậy!
Hồng Cẩm nói xong quay người đi ra hanh lang nhặt mấy viên đá nhỏ rồi trở về vị trí cũ.
Nàng dùng chỉ lực bắn một viên đá vào phòng qua một lỗ hổng.
“Cách” một tiếng, viên đá bắn trúng tường vách bên kia rồi rơi xuống đất.
Căn phòng kín lại rất yên tĩnh nên tiếng viên đá bắn vào tường nghe rất rõ, thế mà bên trong vẫn tĩnh lặng, không có phản ứng gì.
Hồng Cẩm bắn tiếp hai viên đá nữa.
Đột nhiên gian phòng sáng lên.
Hai người liền nép sát vào cửa sổ quan sát, trong người cảm thấy căng thẳng hẳn lên.
Thế nhưng ánh đèn không phát ra từ gian phòng mà họ đang đứng. Nguyên đó là hai phòng liền nhau có cửa thông, ánh đèn phát ra từ căn phòng bên cạnh nên không thấy người.
Hồng Cẩm nhìn theo bức tường rồi nói :
- Không biết phòng bên được cấu trúc thế nào mà chỉ có cửa chính không có cửa sổ, nếu người bên trong không chịu sang đây thì chúng ta làm sao biết được chuyện gì trong đó?
Hoàng Thiên Vũ nói :
- Chỉ đành phải lọt vào thôi.
Hồng Cẩm tỏ ra ngập ngừng :
- Nếu phá cửa sổ mà vào thì nhất định bị phát hiện...
- Bên tường đối diện có một cửa hậu chốt bên trong, chúng ta thử tìm cách mở xem có được không?
Hồng Cẩm chợt tươi lên nói :
- Mở cửa cạy khóa đối với muội là việc nhỏ, không thành vấn đề!
Hoàng Thiên Vũ cười hỏi :
- Chẳng lẽ muội đã từng làm nghề đạo tặc hay sao?
Hồng Cẩm liếc xéo chàng nói :
- Huynh chỉ nói bậy! Quên rằng muội là truyền nhân của Thần Đao Vô Ảnh Bà hay sao?
Hoàng Thiên Vũ gật đầu.
Không sai, hai vị cô nương đồ đệ của Thần Đao Vô Ảnh Bà, thuật dùng chủy đao phải coi là đệ nhất thiên hạ, lấy mạng người còn không ai hay biết, huống chi mở một cánh cửa thì đúng là không phải vấn đề.
Hai người vòng ra phía sau dãy phòng.
Nguyên cả dãy có tới bốn năm phòng, mỗi phòng trổ một cửa hậu chỉ rộng chừng hai thước nhưng không có cửa sổ nào.
Sau dãy phòng là hoa viên, nhưng lâu ngày không được xén tỉa nên cỏ dại mọc tràn lan hết cả hoa.
Cuối hoa viên đã là một vách núi, phía bên này không có tường viện.
Quan sát địa thế và xác định xong căn phòng cần vào, Hồng Cẩm cúi xuống cánh cửa hậu sờ tìm một lúc rồi lấy ra một ngọn chủy đao lách qua khe cửa nạy mấy cái.
Chỉ nghe cạch nhẹ một tiếng, cánh cửa mở ra.
Hai người cùng nhìn vào, thấy phòng bên này chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế nhưng không có ai, ngách phòng có cửa thông sang bên cạnh, ánh đèn chính từ phòng bên chiếu sang...
Cả hai cùng có chung ý nghĩ: “Người ở trong phòng đó là ai? Gia nhân được sai đến coi sóc khu nhà hay là một kẻ đột nhập? Đã là nhà bỏ hoang thì chẳng có của cải gì đáng giá ngoài những thứ đồ gỗ. Ở chốn sơn lâm ai cần đến những thứ đó làm gì?”
Hồng Cẩm nhủ thầm: “Vũ đại ca! Chúng ta chỉ nên vào một người thôi, người kia phải ở lại canh giữ ở đây đề phòng”.
Hoàng Thiên Vũ tán thành ngay đề nghị hợp tình hợp lý này, liền gật đầu nói :
- Huynh cũng đang nghĩ thế. Muội ở ngoài này nha.
Hồng Cẩm phản đối :
- Sao huynh không chịu ở đây để muội vào?
Hoàng Thiên Vũ biện bác :
- Bởi vì... ban đêm trong phòng ngủ người ta, sợ xảy ra điều gì đó đối với nữ nhân không tiện.
Hồng Cẩm nghe nói vậy, đành miễn cưỡng đồng ý :
- Thôi được, huynh vào đi.
Hoàng Thiên Vũ bước vào phòng nhưng dừng lại bên cửa thông vào phòng bên nghe ngóng.
Ánh đèn vẫn hắt sang bên này, có tiếng sột soạt giống như người ta đang thay quần áo.
Hoàng Thiên Vũ chờ một lúc, khi không nghe gì nữa mới bước vào.
Một nữ nhân đứng trước tủ áo, chỉ bận bộ đồ ngũ mỏng tang phô hết những đường cong trên người dưới ánh đèn.
Hoàng Thiên Vũ đỏ bừng mặt vội dừng lại.
- Ui chao!
Nữ nhân kêu lên kinh hãi.
Hoàng Thiên Vũ sau giây lát sững sờ vì quá kinh ngạc dần dần trấn tĩnh lại khi nhận ra người đó.
Nữ nhân thốt hỏi :
- Ngươi là ai?
Hoàng Thiên Vũ bình thản nói :
- Đỗ quả phụ! Bà hãy mặc y phục chỉnh tề vào, tôi có chuyện cần nói!
Không sai, nữ nhân đó không phải ai khác, chính là Đỗ quả phụ trước đây thuê nhà ở đối diện với Càn Nguyên Sâm Dược Hãng.
Đêm đó khi chàng đến nhà thì cũng vừa lúc con gái bà ta Tiểu Xảo bị giết một cách bí ẩn, cũng ngay lúc ấy, quan binh ập tới, may mà chàng kịp thoát ra khỏi đó tránh khỏi một âm mưu vu hãm thứ hai...
Mặc dù trước đó bà ta hô hoán lên rằng chính Hoàng Thiên Vũ là hung thủ đã hãm hại con mình, nhưng sau đó bà ta không thừa nhận với quan binh là Tiểu Xảo bị giết...
Ngay sau đó, Đỗ quả phụ đã mất tích một cách đầy bí ẩn, nhưng sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Bao nhiêu mối nghi vấn diễn ra trong đầu chàng...
Đỗ quả phụ cũng nhận ra người trước mặt mình là ai, trấn tĩnh lại mỉm cười nói :
- Thì ra là Hoàng công tử...
Tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vốn là người buôn phấn bán hương, bà ta vẫn giữ được nét quyến rũ trong nụ cười, ánh mắt, nhất là giọng nói vẫn rất thanh thoát dễ nghe.
Hoàng Thiên Vũ quay mặt đi, lạnh lùng nhắc lại :
- Bà mặc y phục vào đi!
Đỗ quả phụ vội vàng mặc quần áo ngoài vào xong cất giọng hỏi :
- Hoàng công tử vừa nói có điều gì muốn hỏi tiểu phụ?
(Thiếu trang , )
... không?
- ...
Môi thiếu phụ mấp máy nhưng không nói ra được.
Hoàng Thiên Vũ không chịu buông tha :
- Vì sao bà đồng mưu với hắn, không tiếc tính mạng con gái mình chỉ để nhằm mục đích hãm hại ta?
Đỗ quả phụ run rẩy nói :
- Không phải... đồng mưu. Đó là tiểu phụ bị bức bách. Công tử nghĩ xem, có người mẹ nào lại chịu hy sinh tính mạng của con mình?
Câu đó khiến cho thái độ của Hoàng Thiên Vũ có phần thay đổi. Giọng chàng trở nên dịu lại :
- Trước đó bà hoàn toàn không biết gì về âm mưu của hắn?
- Đương nhiên là không.
- Hắn đâu?
Đỗ quả phụ lắc đầu :
- Tiểu phụ không biết.
Hoàng Thiên Vũ nghĩ thầm: “Bà ta không biết thật hay cố tình giấu diếm? Xét cho cùng thì những lời vừa rồi có vẻ như đều là sự thật. Theo lý thì bà ta không nên giấu diếm cho kẻ đã sát hại con mình. Nhưng không loại trừ khả năng bà ta bị uy hiếp mà phải nói dối!”
Với hạng người này, vì tiền có thể làm mọi việc, và khi tính mạng bị uy hiếp càng không từ hành động nào.
Mới rồi có hai người rời khỏi đây chạy nhanh xuống núi. Một người đã có thể xác định là Bạch y thiếu nữ, còn người kia là ai?
Theo lời của Hồng Cẩm thì Bạch y thiếu nữ và Lam Thạch Sinh là đồng bọn, nhưng trong trường hợp này có thể là cô ta với Dịch Trường Phong không? Vì đây là biệt thự của Dịch Trường Phong mà?
Chàng trầm ngâm một lúc rồi chợt hỏi :
- Đại nương có đau lòng trước cái chết của Tiểu Xảo không?
Đỗ quả phụ nghẹn ngào đáp :
- Hoàng công tử! Nước mắt tiểu phụ đã khô vì nó!
Hoàng Thiên Vũ nhìn lại căn phòng lần nữa.
Đây là căn phòng ngủ có nệm gấm rèm hoa cẩn thận, đồ đạc đều thuộc hàng thượng phẩm, khác hẳn với căn phòng bà ta thuê trước đây.
Chàng lại nhìn thiếu phụ hỏi :
- Bà có thể kể lại đầu đuôi chuyện Tiểu Xảo bị hại không?
Đỗ quả phụ cúi mặt im lặng một hồi lâu rồi mới ngẩng lên nói :
- Dịch Trường Phong rất quyến luyến Xảo nhi. Nhưng vì nghề nghiệp của chúng tôi... nhiều lúc phải...
Bà ta đỏ mặt nói tiếp :
- Nhiều lúc... buộc phải chìu ý người khác nữa... cũng chỉ do đồng tiền cả thôi... vì thế nên Dịch Trường Phong phát ghen...
Hoàng Thiên Vũ hỏi :
- Vì thế mà hắn rắp tâm giết Tiểu Xảo?
Đỗ quả phụ gật đầu :
- Vâng!
- Trước đó bà có biết ý định của hắn không?
Đỗ quả phụ lắc đầu quầy quậy đáp :
- Không! Không có! Chỉ sau đó tiểu phụ mới biết.
Hoàng Thiên Vũ tra vấn :
- Do đâu mà ngay sau khi vụ án xảy ra, lập tức có ngay quan binh kéo tới kịp thời như vậy?
- Cái đó thì tiểu phụ không biết. Chắc rằng Dịch Trường Phong đã bố trí để chạy tội...
Hoàng Thiên Vũ thấy câu trả lời như vậy không được thuyết phục, nhưng hỏi sang câu khác :
- Bà có biết gì về nguyên nhân cái chết của Tăng Tử Hoa và tên tiểu bảo ở Càn Nguyên Sâm Dược Hãng đối diện không?
- Không biết. Nhưng Tăng Tử Hoa là một đối tượng mà Dịch Trường Phong ghen vì hắn cũng có quan hệ với Tiểu Xảo.
Hoàng Thiên Vũ gật đầu hỏi tiếp :
- Vì sao bà phải chuyển đến đây?
Đỗ quả phụ trả lời ngay :
- Vì Dịch Trường Phong sợ quan binh kéo tới lần nữa thì sẽ phiền hà.
- Thế là hắn bảo bà chuyển tới đây ngay sau hôm đó?
- Vâng!
Bà ta dừng một lúc, nói thêm :
- Đây là sản nghiệp của Lạc Dương đệ nhị thế gia, Dịch Trường Phong để tiểu phụ ở đây, hứa sẽ chu cấp suốt đời. Bởi vì tiểu phụ chỉ có một nữ nhi, bây giờ còm cõi một thân một mình...
Tới đó nghẹn lời dừng lại.
Hoàng Thiên Vũ chờ một lúc lại hỏi :
- Trước đây không lâu có hai người từ đây đi xuống núi...
Đỗ quả phụ mở to mắt nhìn chàng tỏ vẻ ngạc nhiên :
- Có người vào đây u?
- Phải! Một Bạch y nữ nhân và một người khác.
- Bạch y nữ nhân?
- Không sai! Tôi muốn hỏi bà xem người kia có phải là Dịch Trường Phong không?
Đỗ quả phụ vội lắc đầu :
- Không biết! Biệt viện này bị khóa kín, tiểu phụ chỉ quanh quẩn ở trong này thôi, không thấy Bạch y nữ nhân nào đến đây cả. Dịch Trường Phong thì suốt ba ngày nay không thấy xuất hiện...
Hoàng Thiên Vũ nhíu mày.
Đột nhiên ngoài phòng vang lên tiếng quát :
- Ai?
Chính là giọng của Hồng Cẩm.
Hoàng Thiên Vũ kinh hãi vội vàng chạy ra. Đến cửa sau phòng lúc nãy, vừa thấy bóng Hồng Cẩm nhảy xuống khuất sau tường viện.
Hiển nhiên vừa có kẻ đột nhập và Hồng Cẩm đang truy đuổi.
Hoàng Thiên Vũ không nghĩ ngợi gì thêm liền băng mình chạy theo. Vừa vượt qua tường, chàng còn thoáng thấy bóng Hồng Cẩm khuất vào khu rừng phía đông.
Ban đêm mà đuổi theo địch nhân vào rừng, lại chỉ có một mình là hành động hết sức nguy hiểm.
Hoàng Thiên Vũ lo cho sự an nguy của Hồng Cẩm hơn là truy bắt kẻ đột nhập, thi triển hết khinh công lao theo như gió.
Rừng ở đây không rậm lắm, nhưng ánh trăng không sao lọt tới được nên vẫn tối om. Nhưng nhờ người chạy rẽ lá rào rào nên cứ theo tiếng động mà đuổi theo.
Tới một khoảng trống, Hồng Cẩm chợt dừng lại.
Hoàng Thiên Vũ đến gần hỏi :
- Cẩm muội! Có chuyện gì thế?
- Muội phát hiện thấy có bóng người thấp thoáng ở tường viện nên quát hỏi, nhưng hắn liền quay đầu nhảy ra khỏi tường rồi cắm cổ chạy. Muội liền đuổi theo, nhưng thân pháp hắn quá nhanh nên không sao đuổi kịp.
Hoàng Thiên Vũ lại hỏi :
- Đối phương là nam hay nữ?
Hồng Cẩm lắc đầu :
- Nhìn không rõ.
Chàng lẩm bẩm :
- Lạ thật! Đêm khuya thế này, có người lảng vảng ở khu nhà hoang vắng này làm gì mới được chứ?
Hồng Cẩm hỏi :
- Huynh gặp ai ở trong phòng thế?
Hoàng Thiên Vũ đáp :
- Đỗ quả phụ.
Hồng Cẩm kinh dị thốt lên :
- Đỗ quả phụ? Tại sao bà ta lại ở đây?
- Vì đây là biệt viện của Lạc Dương đệ nhị thế gia. Để đền mạng cho Tiểu Xảo bị hắn giết và do bà ta đồng mưu nên hắn đưa Đỗ quả phụ tới đây, hứa sẽ cung phụng suốt đời.
- Như vậy là mụ ta thừa nhận Dịch Trường Phong là thủ phạm giết Tiểu Xảo hay sao?
- Đúng thế!
Hồng Cẩm phẫn nộ nói :
- Thật là hạng người mất hết lương tri. Đồng mưu với kẻ thù hãm hại chính con ruột mình mà không đau xót, không hối hận, lại chấp nhận sự giúp đỡ của cừu nhân... Chỉ e trong thiên hạ không có người thứ hai...
Hoàng Thiên Vũ gật đầu nói :
- Huynh thấy rằng trong việc này còn có điều gì đó bí ẩn mà bà ta không nói thật. Cẩm muội, chúng ta quay lại thôi!
Hồng Cẩm chợt kêu lên :
- Huynh xem kìa!
Vừa nói vừa chỉ tay vào một gò mối cách đó không xa.
Hai người liền bước lại gần.
Thì ra đó không phải là gò mối mà là một ngôi mộ đất còn mới, chứng tỏ người chết chưa lâu.
Một điều đặc biệt là không có mộ chí.
Hoàng Thiên Vũ nhíu mày nói :
- Xung quanh đây ngoài biệt viện này chỉ có nhà của Triệu đại nương thôi. Nhưng biệt viện của Lạc Dương đệ nhị thế gia nếu có người chết tất phải đem về Lạc Dương, còn trượng phu của bà ta thì chết đã ba năm... Vậy đây là mộ của ai?
Hồng Cẩm hỏi :
- Có thể là mộ của Tiểu Xảo không? Có khi nữ nhân đó dậy lên một chút lương tri mang cô ta tới đây mai táng...
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu nói :
- Không có khả năng, Lạc Dương cách xa nơi này, không ai di quan đi xa tới mấy trăm dặm như vậy. Hơn nữa Tiểu Xảo chỉ là một kỹ nữ, lại chết bởi tay của một trong những tình nhân của mình là Dịch Trường Phong. Hắn không đời nào cho phép chôn gần biệt viện của mình. Ngoài ra, ngôi mộ này không phải chỉ mới chôn hai ba ngày mà cỏ đã bắt đầu đâm chồi, có nghĩa ít ra là đã mười ngày nửa tháng.
Hồng Cẩm thở dài nói :
- Vậy thì chắc lại thêm một oan hồn vô danh nữa.