Nhà hát hoàng gia Hadleigh được biết đến là nhà hát nổi tiếng bậc nhất trong khu. Những người được mời đến nhà hát ngoài những người nằm trong hoàng gia thì chỉ có tứ đại gia tộc mới có quyền bước vào mà không cần qua tầng kiểm tra. Nhà hát có thể mở mọi ngày trong tuần ngoại trừ thứ . Và hôm nay chính là thứ .
Trên sân khấu rộng lớn của nhà hát hoàng gia Hadleigh giờ đây tràn ngập người là người. Họ đều là những nhạc công tài ba đươc huấn luyện nghiêm ngặt để đàn hát cho hoàng gia. Đối mặt với họ là một thiếu nữ tầm tuổi, phải nói vẻ đẹp của thiếu nữ không có một từ ngữ nào có thể hình dung được. Vẻ đẹp ấy có thể khiến bất kì ai nhìn thấy nàng đều phải quỳ gối phục tùng. Tuy nhiên trong căn phòng này lại không một ai dám nhìn nàng.
Thiếu nữ co hai chân lên ghế để lộ những ngón chân nhỏ nhắn với chiếc lắc chân màu vàng xinh đẹp. Nàng mặc kệ vạt váy màu đỏ cùng với những đường may kim tuyến đang chấm đất mà vươn cánh tay trắng nõn của mình cầm lấy chiếc cốc nhỏ có kí hiệu hoàng gia.
"Trà hoa hồng của Roscoe luôn là thứ ta yêu thích nhất." - Nàng khẽ lên tiếng, giọng nói ngọt ngào đến nỗi khiến người ta ngỡ đây là âm thanh phát ra từ đàn hạc của thiên sứ.
Dù vậy người nàng muốn nói chuyện lại không để ý đến nàng. Cách một tấm rèm mỏng tanh, bóng dáng thon gầy của một người thanh niên trưởng thành in lên trên rèm. Thiếu nữ hơi nhíu mày muốn vươn tay kéo tấm rèm ra nhưng khi tay nàng sắp chạm vào nó thì một bức tường vô hình ngăn cản nàng lại. Thiếu nữ cắn chặt môi đôi mắt ánh lên nét hơn dỗi, hành động này đủ khiến mọi người đàn ông sẵn sàng hi sinh tất cả để khiến nàng vui lòng nhưng người bên kia rèm lại chẳng hề có chút động thái.
"Ta đã chọc mù mắt và tai tất cả kẻ ở đây. Ngươi có thể tháo mặt nạ cho ta xem chứ?"
Đáp lại nàng chỉ là sự im lặng. Tuy nhiên thiếu nữ vẫn không bỏ cuộc tiếp tục lấy lòng người bên kia:
"Ngươi vẫn giận ta vì việc ta xin dì nhốt ngươi ở đây sao? Vậy nếu ta thả ngươi ra ngươi sẽ chú ý ta chứ?"
Một lần nữa thiếu nữ bị làm lơ. Lần đâu tiên bị người khác ghét bỏ khiến nàng vốn từ nhỏ được nâng niu khó chịu vô cùng. Ngay cả đại hoàng tử Albert cũng chưa dám làm như vậy với nàng. Quả nhiên sự tức giận của thiếu nữ đã khiến những nhạc công trên sân khấu dù đã mất đi thị giác và thính giác cũng không hẹn mà run rẩy.
Nhưng thiếu nữ không hề phát điên mà tàn sát mọi người trong phòng như họ tưởng tượng, nàng chỉ hít sâu một hơi rồi dùng giọng điệu gần như cầu xin mà nói với người bên kia:
"Nếu ta thả ngươi ra. Ngươi sẽ nói chuyện với ta chứ?"
"Cần thiết sao?"
Giọng nói trầm ấm nhưng đầy xa cách vang lên. Thiếu nữ chưa kịp sung sướng vì người kia đáp lại mình thì cách cửa bỗng bật mở.
"Xin lỗi đã làm phiền công nương nhưng tôi phải đón chủ nhân của tôi về."
"Sao ngươi lại có thể..." - Thiếu nữ kinh hãi nhìn Gabriel . Sự xuất hiện của hắn khiến nàng không kịp trở tay. Nàng hốt hoảng muốn gọi người nhưng Gabriel đã lên tiếng trước:
"Đám người máy của ngài đã bị hoàng hậu thu hồi về. Hoàng hậu cũng tỏ vẻ ngài nên trở về rồi."
"Không thể nào!" - Thiếu nữ hét lên đầy giận dữ. - "Dì đã nói sẽ cho ta toán quyền quyết định với tứ đại gia tộc. Ta ra lệnh cho Frey ở lại đây với ta."
"Ha ha... thật đáng thương."
Biểu cảm thương hại đầy mỉa mai của người đàn ông trong trang phục quản gia khiến thiếu nữ váy đỏ đơ hoàn toàn tập. Không để nàng nói thêm Gabriel liền nói tiếp:
"Ngài thật sự tin lời nói đùa của hoàng tử Albert sao? Công nương nên nhớ ngay cả đức vua cũng không có quyền quyết định đối với tứ đại gia tộc."
"Nếu như vậy..." - Thiếu nữ cắn răng phản bác. - "Vì sao Frey chịu ở với ta?"
"Ngài nên cảm tạ hoàng tử Albert. Người đã tốn rất nhiều điều kiện để khiến công nương vui lòng. Tất nhiên chúng tôi cũng lợi dụng điều này để làm vài việc, như đe dọa đại công tước chẳng hạn. Nhưng giờ chủ nhân của tôi phải đi rồi, đối với người kia thì sự tự chủ của ngài ấy luôn giảm đi rõ rệt."
Gabriel bày ra vẻ mặt đầy trách móc đối với chủ nhân của mình. Ngay đó tấm rèm được kéo ra, thiếu nữ không tự chủ nhìn chằm chằm người thanh niên. Tựa như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trái tim nàng liền đập rộn ràng. Nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhìn nàng mà đi về phía Gabriel .
Vị công nương nhỏ tuổi sợ hãi vội kêu lên:
"Nói cho ta... nói cho ta ngươi thích cái gì? Ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi."
Gabriel nhìn nàng đầy tội nghiệp. Ngoài kia có rất nhiều kẻ giống như nàng điên cuồng vì Frey, cũng giống như hắn điên cuồng vì người kia vậy. Tất nhiên Frey sẽ không tốn thời gian để ý đến thứ không còn giá trị.
Nhận thấy hắn sắp rời đi, công nương liền nhảy xuống ghế, bàn chân nhỏ bé của nàng đạp lên thảm lông tạo nên một hình ảnh đầy mĩ cảm.
"Ngươi có người mình thích rồi phải không?" - Nàng hỏi. - "Nói cho ta biết đó là ai vậy? Nói cho ta biết đi!"
"Ngươi sẽ làm bẩn hắn."
Frey khẽ nói. Sau đó quay lưng rời đi. Gabriel lịch sự cúi đầu chào công nương đi theo chủ nhân mình.
Dưới ánh sáng mơ hồ, thiếu nữ ngơ ngác nhìn chiếc hoa tai ẩn mình dưới những sợi tóc bạc kim của Frey. Hoa tai được làm bằng đá Eyes, một loại đá cực kì quý hiếm trong Liên Minh Đế Quốc. Đá sẽ dựa theo đôi mắt của người chủ nhân mình yêu thích mà đổi màu. Mà viên đá của Frey là màu xanh pha lẫn sắc tím.
Công nương đột nhiên nhớ đến đôi mắt của người thanh niên trong tấm ảnh của dì mình. Hình như hắn tên là Le... Lewis.
Will không biết mình là ai và từ đâu tới. Khi hắn tỉnh dậy thì đầu óc hắn đau vô cùng, cổ họng như có ngọn lửa không ngừng đốt cháy hắn. Hắn muốn một thứ gì đó mát lạnh đủ để làm cơ thể hắn thôi gào thét.
Là thứ gì?
Will khó chịu đập nát mọi đồ vật xung quanh mình nhưng cũng không thể giảm nổi cái đói đang gào thét trong cơ thể hắn.
Phập.
Một cây kim nhỏ đâm vào cổ hắn.
"A ha bắt được ngươi rồi. Để xem đám kia còn dám nói ta nói dối nữa hay không."
Một thiếu niên có nhan sắc bình thường chạy tới đắc ý nhìn Will. Will hai mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm vào cổ hắn. Dưới lớp da này là dòng máu nóng hổi.
Cắn đi. Thứ này sẽ khiến cơ thể ngươi bớt đau đớn hơn.
Một giọng nói vang lên trong đầu Will không ngừng dụ dỗ hắn. Hắn mê man vươn tay tóm lấy kẻ kia. Thiếu niên khá bất ngờ trước hành động của người thanh niên to cao này, hắn muốn hét lên nhưng kẻ kia đã bóp chặt lấy cổ hắn. Will cảm nhận từng mạch đập của con mồi trước mắt, hắn cúi đầu muốn cắt nát chiếc cổ kia nhưng ngay khi hàm rằng của hắn kề sát cổ thiếu niên hắn lại ghét bỏ ném thiếu niên ra xa.
Không phải. Đây không phải thứ hắn muốn! Dù đã mất đi nhận thức nhưng Will vẫn theo bản năng tìm kiếm bóng hình chủ nhân mình.
"Will!"
Will nghe thấy có người gọi tên mình. Ngay khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói một cỗ thỏa mãn từ đáy lòng hắn tràn ra vượt qua cả cơn thèm máu đang rục rịch trong người.
Lewis nắm lấy tay Will kéo đi. Vì quá mải quan sát xung quanh nên người thanh niên tóc đen không để ý đến sự thay đổi của Will. Hắn hơi cúi đầu nhìn chiếc cổ trắng nõn trước mắt mình. Hắn muốn... hắn muốn.
"Will, nhanh lên nếu không người khác sẽ phát hiện ra chúng ta."
Cảm nhận bước chân người phía sau chậm dần rồi dừng hẳn, Lewis khẽ nhắc nhở. Vì phải sạc con chip nên cậu để hình dạng thật ra ngoài nếu để người khác biết được sẽ rất rắc rối. Nhưng khác với mọi khi Will không hề nghe lời Lewis mà chỉ đứng im một chỗ. Ở góc độ người thanh niên không nhìn thấy, Will ám thầm nuốt nước bọt, hắn biết hắn không thể trụ được lâu nếu người trước mặt tiếp tục lại gần hắn như vậy hắn sẽ...
"Will, cậu bị thương à?" - Lewis lo lắng lại gần. Nhưng ngay khi cậu vươn tay về phía Will cả người cậu đã bị hắn túm lấy kéo vào lòng.
Lewis giãy giụa muốn thoát ra nhưng cơn đau bất chợt từ sau gáy truyền đến khiến cậu ngây người. Will đang cắn cổ cậu?