Hai đứa trẻ dắt tay nhau đứng trước một cánh cửa kim loại. Cô bé ái ngại nhìn cánh cửa rồi lại nhìn sang cậu bé.
"Anh trai... có thật quả bóng của chúng ta ở trong này không?" - Cô bé lí nhí hỏi. Quốc vương không cho anh em cô chạy linh tinh nhưng cô cùng anh trai thật sự yêu thích quả bóng đó.
"Ở trong này thật mà." - Cậu bé dùng sức mà gật đầu. - "Anh nhìn thấy một chú da dẻ tái nhợt bị trói vào đây, trên miệng chú ấy chính là quả bóng của chúng ta."
Nghĩ lại hình hài đáng sợ cùng con mắt sâu hoắm của người đàn ông kia, cậu nhóc sợ hãi mà rụt cổ lại một chút. Cậu còn quá nhỏ để biết được cái thứ mà cậu nhìn thấy không phải con người mà là một cái xác sống mang tên tang thi.
"Nhưng làm sao chúng ta vào được." - Cô nhóc kiễng chân nhưng không tài nào với tới được bảng điện tử. - "Nơi này có bảo mật, chúng ta không biết bảo mật sao vào được? Hay là đợi người bước vào rồi chúng ta chạy theo họ được không?"
"Không được." - Cậu nhóc lắc đầu dùng giọng điệu non nớt của mình mà nói. - "Chắc chắn họ sẽ đuổi anh em chúng ta ra. A anh có cách rồi. Sofia đỡ anh lên."
"Anh làm gì vậy?"
Cô nhóc tên Sofia nhăn mặt để anh trai leo lên người mình. Anh trai dù lớn hơn cô một tuổi nhưng lại nhẹ hơn cô rất nhiều. Cô nhóc tự hỏi có phải anh trai anh lén bỏ đồ ăn vào trong thùng rác hay không. Nếu đúng cô nhất định sẽ mách mẹ để nàng phạt anh thật nặng.
"Anh xong chưa?" - Sofia mếu máo nhìn váy trắng của mình bị nhiễm bẩn. - "Mẹ sẽ mắng em mất."
"Xong rồi!" - Cậu nhóc vui vẻ nhảy xuống khỏi người cô bé, đắc ý mà nhìn cánh cửa với ba tầng bảo mật từ từ mở ra.
"Lewis, sao anh làm được?"
"Đây là bí mật của anh đấy." - Cậu nhóc tuổi tên Lewis vui vẻ hưởng thụ ánh mắt sùng bái của em gái. - "Mỗi lần anh nghĩ muốn dừng hoạt động một cái gì đó ngay lập tức sẽ có một hơi nóng xuất hiện trên tay anh khiến thứ đó thật sự dừng hoạt động."
"Oa, đây có phải là vô hiệu hóa mà ba hay nói không?"
"Anh không biết." - Lewis lắc lắc đầu sau đó xoa xoa quả đầu nấm của Sofia. - "Nhưng Sofia không được nói với ai đâu đấy."
"Vâng."
Sofia gật đầu ngoan ngoãn để Lewis kéo mình vào trong. Ban đầu hai đứa trẻ còn hào hứng ngắm nghía xung quanh, nhưng càng đi sâu vào trong những mẫu vật xấu xí xuất hiện ngày một nhiều.
"Hay... Hay chúng ta quay lại đi." - Sofia sợ hãi mà ôm lấy cánh tay anh trai.
Lewis cũng có suy nghĩ giống cô bé. Cậu định quay lại nhưng tầm mắt chợt dừng lại trước quả bóng màu vàng quen thuộc.
"Đây rồi!" - Lewis sung sướng chạy lại muốn nhặt quả bóng lên nhưng một bàn tay đã nhanh hơn cầm lấy quả bóng.
Cậu nhóc ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cậu là gương mặt tái nhợt, hàm răng vàng ố, con mắt sâu hoắm cùng lớp da đã bị phân hủy nặng nề. Sofia ở đằng sau ôm mặt mà hét to.
Sau đó trời đất đảo lộn, mọi thứ trở nên trắng xóa tựa như cuốn băng bị cắt mất một đoạn. Đến khi cậu nhóc lần nữa mở mắt, xung quanh đã không còn thấy bóng dáng của thứ đáng sợ kia nữa mà Sofia đã ngất ở dưới đất.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng run rẩy mà nhìn cậu.
Ông ta nhìn cậu. Ông ta nói gì đó nhưng tai cậu nhóc hoàn toàn ù đi.
Ông ta nói. Chạy... Mau chạy đi! Đừng để ai tóm được cậu!
Lewis nhìn sợ hãi mà chạy ra ngoài. Cậu không biết vì sao mình lại sợ hãi nhưng cậu biết cậu cần phải chạy trốn. Lewis hốt hoảng mà ẩn nấp vào một phi thuyền. Cậu nhóc không biết rằng đây là phi thuyền đưa tù nhân đẩy xuống khu số , nơi rác rưởi nhất của Liên Minh Đế Quốc.
Mệt mỏi mà mở mắt, Lewis nhận ra bản thân đã ngủ quên trên ghế từ lúc nào chẳng hay. May mắn cậu thiết lập chế độ tự động lái nếu không bản thân đã sớm về với đất mẹ rồi. Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài trời, có lẽ sắp đến khu số rồi. Cậu không ngờ bản thân vẫn còn nhớ những kí ức hồi bé.
Về căn phòng thí nghiệm Nyx, về người đàn ông tang thi quái dị và cả về Sofia.
Nhưng khi ấy đã xảy ra chuyện gì khiến cậu bỏ chạy? Lewis không nhớ nổi.
Có lẽ trong lúc sợ hãi, Sofia đã kích hoạt độc hoa trong cơ thể mình giết chết con tang thi đó nên cậu mới sợ hãi như vậy. Nghĩ đến đây Lewis cười khổ mà cúi đầu. Cậu bỏ lại Sofia... Cậu thật là một kẻ hèn nhát mà.
Rầm. Bất chợt phi hành khí của cậu nghiêng ngả một chút.
Lewis hốt hoảng mà cho rằng bản thân đã bị phát hiện. Chưa kịp mở camera gắn trên thân phi hành khí ra xem, thì khuôn mặt xuất hiện trên cửa kính, dùng tay mà gõ nhẹ.
"Will?" - Lewis bất ngờ mà nhìn người thanh niên.
Cậu liền ấn nút mở cửa sổ, Will nhanh nhẹn mà leo vào bên trong.
"Sao cậu lại ở đây?"
Cậu đưa mắt nhìn Will một lượt, xác định trên cơ thể của hắn không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm. Y học của nhà Roscoe vẫn luôn xuất sắc nhất trong Liên Minh Đế Quốc.
"Will đến khu tìm Lewis nhưng không thấy." - Will tủi thân mà nhìn chàng trai tóc đen. Cậu liền theo bản năng mà xoa xoa đầu an ủi hắn.
Lâu lắm mới được chủ nhân chạm vào, Will dùng gương mặt mình không ngừng cọ cọ vào tay Lewis. Khi tỉnh lại, hắn đã nghĩ chủ nhân muốn bỏ hắn. Lúc đó hắn rất sợ hãi, một mình chạy đến khu sau đó nhìn thấy, Lewis đi lên phi hành khí, Will liền nhanh chóng mà chạy theo.
"Cậu có thể trở về Hỏa Lang mà đợi tôi mà." - Lewis giật giật khóe môi.
Cậu định đến phòng thí nghiệm Nyx một mình tuy nhiên nếu giờ để lại Will ở đây chắc chắn hắn sẽ không chịu. Bình thường Will rất ngoan ngoãn nhưng một khi trở nên cố chấp có mường Lewis cũng chẳng kéo lại được hắn.
Phi hành khí rất nhanh đáp xuống một bãi đất trống. Lewis cùng Will rón rén mà di chuyển đến cung điện của hoàng gia Hadleigh, cố gắng né tránh tai mắt của tứ đại gia tộc nhất có thể. Khi cậu bước vào trong cung điện, khắp nơi đã tràn ngập màu tươi, dưới đất xuất hiện rất nhiều bộ phận. Nhiều đến nỗi, Lewis cũng không phân biệt được đâu là của con người đâu là của người máy.
Nuốt cảm giác buồn nôn trong lòng, cậu muốn tiến vào bên trong nhưng đã bị Will túm lấy rồi ôm cả người cậu lên để cậu ngồi trên tay mình.
"Will, thả tôi xuống!" - Bị nâng lên bất ngờ, Lewis hoảng sợ mà vỗ vỗ vai hắn.
"Dưới đất bẩn."
Will lắc đầu từ chối mệnh lệnh của chàng trai tóc đen, sau đó hắn duy trì tư thế này mà ôm cậu vào trong. Dưới sự chỉ đạo của Lewis, Will nhanh chóng đưa cậu đến một căn phòng. Lewis chạm nhẹ vào một quyển sách mà ít ai để ý nhất. Ngay lập tức tủ sách mở ra, trước mặt hai người là một hành lang nhỏ.
Đây chính là hành lang dẫn đến phòng thí nghiệm Nyx.
Năm xưa vì cậu thích chạy lung tung nên vô tình chạy vào phòng làm việc của đức vua sau đó lại mở ra hành lang dẫn đến Nyx. Nhờ sự trùng hợp đến khó tin này mà Lewis mới biết được Nyx, ngay cả hoàng hậu của Liên Minh Đế Quốc cũng không hề biết phòng thí nghiệm của chồng mình ở đâu.
Will bước trên hành lang nhỏ hẹp, nhưng càng đi hành lang lại càng to ra, tựa như hai người họ đang tiến đến một căn nhà rộng lớn thay vì đó là một mật thất bí mật nằm sau tủ sách của nhà vua. Đây chính là sự tài tình của đức vua Hadleigh. Khi nhắc đến phòng thí nghiệm Nyx với hàng trăm nghiên cứu khác nhau người ta vẫn luôn nghĩ đó là nơi rộng lớn. Nhưng không ai ngờ nơi đó lại nằm ngay trong hoàng cung, tựa như nhà lồng trong nhà.
Chính là nó. Lewis ra hiệu cho Will dừng lại sau đó nhảy xuống đất. Trước mặt cậu chính là cánh cửa kim loại năm xưa. Lewis đang muốn chạm vào bảng mật mã bất chợt cậu cảnh giác mà nhìn về phía hành lang mà mình vừa đi. Đứng ở xa xa, có một người đàn ông đang từ từ tiến lại gần cậu. Đó không ai khác chính là vị vua mà mọi người cho là bị thần kinh mấy năm nay.