Chính giữa gian động phủ là một cái bồ đoàn, hắn từ bên ngoài cánh cửa đi vào, đứng chính giữa gian động phủ này hít một hơi, khuôn mặt hắn hiện lên một chút hoài niệm về cái này động phủ.
Hắn bước chầm chậm lại gần tấm bồ đoàn ở chính giữa động phủ, khum xuống phủi phủi những mảng bụi bám trên bồ đoàn. Sau đó, hắn giơ tay lên một ánh sáng trắng soi sáng khắp căn phòng, sau khi ánh sáng rút đi căn phòng phủ đầy bụi liền trở nên sạch sẽ không còn một hạt bụi nào.
Thấy đã hoàn mỹ hắn mới khụy chân xuống xếp bằng trên bồ đoàn, hai mắt nhắm lại hít tiếp một hơi dài rồi thở ra. Sau đó mở mắt ra, cánh tay lập tức dời xuống hông cầm lên túi trữ vật, từ trong đó lấy ra: một viên ngọc màu trắng bên trong phiêu phù một chút màu trắng vật chất, một nắm Linh Diệp Cửu Long thảo từng phiến lá như cánh hoa đào bên trên còn có chín đường văn rất giống rồng và một mảnh gỗ bên trên sinh cơ toát ra bừng bừng.
Chưa dừng lại ở đó hắn vẫn tiếp tục lấy thêm mấy tấm phù lục ra, khi đã lấy ra đủ hết các loại dụng cụ để ngưng tụ đạo thân, nhắm mắt định thần hắn giơ hai tay lên vỗ một cái.
“Bốp..”
Tụ linh trận trong căn phòng bắt đầu sáng lên, linh khí bên ngoài căn phòng bắt đầu bị hút vào bên trong, từ một động phủ linh khí thưa thớt sau hơn năm phút cả căn phòng đã tràn ngập linh khí, đến mức thân ảnh của Lưu Phong đang dần mờ nhạt, chỉ cần vài phút nữa thì cả căn phòng sẽ biến thành một màu vàng.
Ngay lúc này Lưu Phong cầm mảnh gỗ kia lên tay kia cầm lên một con dao nhỏ bắt đầu khắc hình mộc nhân, sau một lát mộc nhân đã hoàn thành hắn bỏ con dao xuống, cắn đầu ngón tay cái một phát, một giọt tinh huyết màu đỏ chảy ra hắn lập tức bẹt lên thân thể mộc nhân. Sau đó đặt xuống đất, hai tay bắt đầu bấm pháp quyết cả căn phong linh khí bắt đầu bị hút lại dung nạp vào bên trong mộc nhân.
Quá trình kéo dài hơn hai ngày, cái kia mộc thân bây giờ đã hình cao lớn hơn, trên thân không còn màu nâu nữa mà đã chuyển sang màu vàng, còn mang theo từng sợi kim quang. Lúc này Lưu Phong mới dừng điều khiển linh khí, tay cầm lên một nắm Linh Diệp Cửu Long thảo trên tay hắn chân khí tuôn ra, một nắm hai mươi bảy lá Linh Diệp Cửu Long thảo ngay lập tức bị hoà tan, hoá thành một viên linh dịch màu tím, bên ngoài còn có hư ảnh của chín con rồng đang bay quanh, linh dịch lơ lửng giữa tay hắn.
Lưu Phong lập tức đưa linh dịch màu tím lại gần mộc nhân, linh dịch từ từ dung nhập vào trong mộc nhân, bên ngoài bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo đến, một tia tử lôi lập tức giáng xuống ngọn núi xuyên thấu qua ngọn núi đập vào mộc thân bên trong, từng luồng khói đen từ mộc nhân bay ra, cứ như thế đúng hai mươi sáu lần mộc nhân không còn màu sắc chỉ còn lại màu trắng như tuyết, thân thể mộc nhân bị một luồng hào quang bao bọc lại, bắt đầu chuyển hóa da thịt bắt đầu sinh trưởng, tóc màu trắng bắt đầu dài ra.
Bên ngoài Lưu Phong thấy vậy cũng vui mừng, nhưng đây chỉ là bước đầu, hai bước tiếp theo mới quan trọng nhất.
Hắn cầm từ dưới đất lên một viên ngọc màu trắng, thân thể hắn từng sợ đạo vận màu cam nhạt bắt đầu hiện lên vờn quanh thân, viên châu màu trắng như lỗ đen không đáy bắt đầu cắn nuốt đại đạo của Lưu Phong.
Còn Lưu Phong đang cắn răng chịu đựng, hắn bây giờ đang cảm thấy như đang có một thứ gì đó cực kỳ mạnh mẽ, đang gặm nhấm thân thể hắn từng chút từng chút một.
Sự việc này kéo dài hơn bốn ngày. Bây giờ, sắc mặt của Lưu Phong không khác gì một tờ giấy trắng, tu vi dao động mãnh liệt, đại đạo hạch tâm dường như bị viên ngọc màu trắng hấp thu toàn bộ, Lưu Phong lúc này tuy suy yếu như trong lòng lại vui mừng, dù sao vì bước này mà biết bao tu sĩ phải tán thân, vì không chịu được áp lực khi đại đạo rời khỏi cơ thể, nếu lú đại đạo thoát ly khỏi cơ thể chỉ cần sai sót một chút hoặc xui xẻo thì cơ thể hắn nguyên hồn ngay lập tức tan biến, bị đánh nhập luận hồi vạn kiếp không thể cầu tiên đạo, tất cả điều này chỉ để tu luyện đầu đại đạo mới. (@ Có một phương pháp để tu bổ đại đạo, đó chính là đánh cướp của người khác khi họ độ kiếp Kim Đan, như phương pháp này vì thể cũng được cho vào danh sách cấm, và cũng có độ nguy hiểm nhất định cho người dùng. thất bại cũng như ngưng tụ đao thân vạn kiếp bất phục, tỷ lệ thành công là khoảng %.)
Hắn không chờ đợi lâu, cánh tay phía trước viên ngọc màu trắng lập tức bị hắn điều khiển bắt đầu hóa thành một luồng sáng dung nhập vào bên trong thân thể đang sếp bằng trước mặt hắn, thân thể ngay lập tức sinh động lên trên người từng luồng đạo vận bắt đầu toát ra, nhưng luồng đạo vận này vẫn thiếu khuyết một chút.
Nhưng Lưu Phong vẫn cảm thấy mỹ mãn, dù sao hắn bây giờ mục tiêu duy nhất chính là tu luyện lại. Trước mặt hắn bây giờ, là thân thể da trắng như tuyết, mái tóc trắng dài đến eo, mày kiếm mũi cao, môi có chút hồng hồng, trông rất tuấn tú, tuy hai mắt nhắm lại nhưng vẫn toát ra tiên khí ào ào. (Đạo thân)
Lưu Phong cững thầm chắc lưỡi: “Không hổ là đạo thân của ta, khuôn mặt không ngờ lại giống ta đến vậy.”
( Tác giả said: “Đt m không giống mi chẳng lẽ giống thng ăn mày nào ngoài đường à.”)
Nhưng hắn trong lòng hắn nôn nóng lên hai tay vươn lên đạo thân bên kia cũng đưa tay lên, hai đôi bàn tay áp sát vào nhau, tu vi chân khí của Lưu Phong bắt đầu từ người hắn di chuyển sang cho đạo thân, Lưu Phong lần trước đại đạo thoát ly cơ thể đã sống dở chết dở, lần này lại nếm thử tư vị tu vi suy thoái.
Chuyển tu vi sang cho đạo thân, nhiều nhất chỉ có vài giờ đồng hồ, mà bây giờ đã qua một ngày mà vẫn chưa hoàn thành, trong đầu Lưu Phong hiện lên vẻ không ổn, mồ hôi chảy ròng ròng thầm nghĩ: “Thôi xong, thôi xong lần này có khi là đi đến đường cụt.”
Nhưng điều hắn không ngờ nhất là cơ thể hắn bắt đầu suy yếu, Linh thể thể chất cũng từ từ được đạo thân hấp thụ. Sau đó vài phút hắn mới nhận ra và thầm nghĩ: “Cơ thể mình không còn cường hãn như lúc trước, Linh thể thể chất trong người cũng đã suy yếu đến cực hạn, nói trắng ra đã chuyển sang cho Đạo thân, Thái Cổ Hỗn Độn bí điển cũng đã bị đạo thân hấp thu ngay đến cặn cũng không còn.”
Không khỏi khiến hắn hụt hẫn, lần này Linh thể thể chất cũng trôi theo mây gió, mây gió.
Hơn hai ngày trôi qua.
Bây giờ Lưu Phong trên người không có tu vi, Linh thể thể chất cũng mất, linh căn cũng không, đến đan điền rộng lớn như đại hải bây giờ chỉ còn bé như hạt gạo, nói chung là thảm vô cùng.
Nhưng hắn nào có buồn, mặt vẫn sáng hừng hực chim ngưỡng thành quả gần mười ngày, đứng trong tầm mắt hắn là một thân thể thiếu niên tóc trắng mặt một bộ Vest đen, nhìn lên khuôn mặt đập vào trong mắt người nhìn là một con ngươi đen thăm thẳm, còn mang theo một chút long lanh như là những ánh sao trong bầu trời đêm, môi có chút hồng, cằm có chút nhọn, lông mi có chút cong cong, lông mày thì khỏi cần bàn, thân thể cao mét tám.
Lưu Phong đứng một bên tự luyến nói: “Ta đúng là hoàn hảo, từ giờ ngươi sẽ là sư đệ Lưu Phong Phong của ta.”
Bên ngoài, không biết lúc nào đã tỉnh lại Hồ yêu và Tiểu Lang, nghe Lưu Phong nói lập tức cười lớn, Tiểu Lang lấy tay gạt gạt nước mắt nói: “Lão sư của ta không ngờ hắn cũng tự luyến đến như thế.”
Hồ yêu cũng nghe Tiểu Lang nói rằng Lão Sư hắn vì ngưng tụ đạo thân mà đến đây. trong lòng nàng lập tức hiện lên một chút sát tâm, nhưng lại bị Tiểu Lang nói bên tai “Ngươi mà như thế sẽ chết nhanh hơn thôi đó, Lão sư hắn là người mà ngươi không thể trêu chọc được dù là phàm nhân đi chăng nữa. Bởi vì, lúc trước Liễu cô cô có nói Lão sư trên người còn mang theo một vận mệnh cường hãn đến mức cô cô còn nhìn không thấu, ngươi mà như thế là ăn thiên phạt như chơi.”
Hồ yêu nghe thế sát khí trong lòng lập tức tiêu biến, trong lòng dân lên sợ hãi không biết bao nhiêu lần kể từ khi gặp được Lưu Phong.
Trong lòng nàng luôn xoay quanh những câu hỏi: “Hắn rốt cuộc là ai? là thần thánh nơi nào? Tại sao lúc đi vào bí cảnh lý trí luôn mách bảo nàng là phải đi về phía Bắc?”
Nhưng khi gặp được Lưu Phong nàng còn tửng hắn là người trong định mệnh, nhưng không phải nàng và hắn khác nhau Nàng chỉ là một nữ tử bình thường của Hồ tộc, hắn là Thiên mệnh chi tử.
Nhưng nghĩ đến điều đó trong lòng nàng lại có chút mất mát, nhưng lại giấy lên một cảm giác mãnh liệt về cuộc đời của mình, trong lòng có khắc ghi một câu nói: “Không thể để thua hắn được, để hắn nhận ra ta không phải là người ngoài.”
Tiểu Lang đứng một bên hai mắt híp lại nhìn Hồ yêu trong lòng giấy lên cảm giác không ổn: “Ha Ha, đừng nói với ta là cô lại có tình ý với Lão sư.”
Nhưng hắn cũng lắc đầu nghĩ: “Dù sao thì sư tôn hắn nhan trị ở hạ giới là đỉnh cấp của đỉnh cấp, nếu như hắn phát ngôn ra hắn thứ hai thì chả ai dám tranh hạng nhất.”
Bây giờ, điều hắn lo toang nhất chính là con Hồ yêu đang say mê Lão sư này, Lão sư hắn còn có hai sư nương chưa qua cửa nếu thêm ngươi nữa là ba thì số ngươi ngay lập tức đen như lọ nồi, hai sư nương ai cũng muốn giành Lão sư cho riêng mình, còn ngươi giành lại bọn hắn không.
Tu vi các nàng ai cũng thông thiên có thể khiến Lão sư khóc thét lên vì bất lực, ngươi cái này nho nhỏ tiểu yêu nữ thật là muốn người ta lo lắng.