Độc Lộ

chương 134: 134: tụ tập

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiết Giáp Lang chính là bá chủ trong Tứ cấp linh thú, hơn nữa lại sinh sống quanh năm trong Phần Thiên Mạc khắc nghiệt này, đương nhiên có sức sống cực kỳ mãnh liệt, đó là điều mà Việt không thể ngờ được.

Vốn dĩ hắn nghĩ bị một quyền vừa rồi, Thiết Giáp Lang khó mà chịu được, nào ngờ được nó ượng ngạnh cố đứng yên một chỗ để có thể trùng kích.

Một trảo giơ lên rồi nhanh chóng chụp xuống đầu của con mồi, móng vuốt sắc bén nhọn hoắt xé rách không khí.

Những tiếng rít gào vang lên có thể khiến cho màng nhĩ của người ta bị phá vỡ.

Tay trái của Việt cũng hóa thành một quyền, đấm ra đón nhận một trảo trí tử của Thiết Giáp Lang.

Sấm sét nổ vang, cả hai đồng thời rút lui.

Bất đồng là thân thể của Thiết Giáp Lang lăn trên mặt đất quay cuồng thối lui, mà Việt thì hai chân kéo lê tạo thành một vệt mờ trong không khí.

Nhìn qua vết cào trên nắm tay, Việt âm thầm kinh hãi.

Vốn dĩ yêu thú lợi hại nhất chính là cận chiến, chỉ có một số nhỏ yêu thú mới lấy viễn chiến là ưu thế.

Móng vuốt của Thiêt Giáp Lang vô cùng cứng rắn có thể so sánh với thượng phẩm linh binh.

Không những thế yêu khí của nó lại vô cùng nóng bỏng, sức sát thương tăng cường mạnh mẽ, dưới một trảo này cho dù là Linh Phách giả hậu kỳ cũng phải vẫn lạc.

- Súc sinh này, còn muốn phản kháng!

Thân hình lóe lên, Việt xuất hiện bên cạnh Thiết Giáp Lang, bàn tay ngưng thành chỉ đâm thẳng vào một bên mắt của hung lang.

Vốn dĩ Thiết Giáp Lang còn đang quay cuồng, khí huyết đảo lộn, đợi đến khi nó có thể hoàn mỹ điều khiển thân thể của mình thì ngón tay cứng như thép của đối phương đã đâm vào trong hốc mắt của nó.

Một kích đắc thủ, Việt lập tức đạp vào cơ thể đồ sộ của hung thú, mượn lực nhanh chóng lùi ra sau.

Yêu thú bị mất đi một con mắt, trong thời gian ngắn sắp tới tất nhiên sẽ điên cuồng vô cùng thì không nên tiếp cận quá mức.

Chỉ cần đợi đến khi nó tiêu hao đại bộ phận thể lực, đến lúc đó triệt để giải quyết nó cũng không muộn.

Quả nhiên, mắt trái bị đâm thủng khiến nó kịch liệt đau nhức khiến cho Thiết Giáp Lang cuồng nộ.

Con mắt còn lại của nó lập tức hồng lên hiện ra hào quang đỏ như máy.

Yêu khí hồng sắc đột nhiên chợt hiện quanh người Thiết Giáp Lang như ngọn đuốc sống, kịch liệt chấn động, phóng thẳng lên trời.

Vèo!

Trong hư không, ánh sáng màu đỏ lóa lên.

Ngay lập tức Thiết Giáp Lang hóa thành một hỏa thạch đu tới trước người Việt, tung một trảo vỗ lên đầu hắn.

Thế nhưng chỉ vỗ trúng khoảng không, đối phương đã tránh thoát từ bao giờ.

Graaaaaaaaaaaooooo!!!!

Thiết Giáp Lang cơ hồ sắp điên cuồng, lân phiến bên ngoài thân thể của nó đột nhiên dựng đứng thẳng lên, thân thể đồ sộ run lên, vô số lân phiến sắc bén hướng tới bốn phương tám hướng nổ bắn ra.

XIU.........XIU....Thanh âm không ngớt không dứt.

Lân phiến của Thiết Giáp lang quả nhiên sắc bén, hơn nữa tốc độ quá cao, dù đã thối lui cả trăm mét nhưng Việt vẫn bị lân phiến bắn trúng, trên cơ thể lập tức xuất hiện một vài lỗ, có thể thấy máu tươi không ngừng chảy ra, kết hợp với huyết văn sáng rực, nhìn hắn không khác gì Ma thần hiện thế.

Thiết Giáp Lang cũng không có đạt tới mức lân phiến có thể lập tức dài ra.

Thoáng cái bắn ra nhiều lân phiến như vậy thì rất nhiều địa phương trụi lủi một mảnh, phòng ngự của nó cũng giảm đi rất nhiều.

Đây chính là thời cơ tốt nhất.

- Súc sinh, để bản thiếu gia dạy ngươi biết lễ nghi!

Đấm bay một chiếc lân phiến to bằng bàn tay, Việt lập tức động thân lướt tới, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên trên Thiết Giáp Lang, một quyền giáng thẳng xuống, huyết quang chói lọi, như một vị ma thần hủy thiên diệt địa.

Rầm!

Một quyền này có thể nói quán đủ mười thành công lực của bản thân, khiến thân hình nặng nề của Thiết Giáp Lang lập tức bị ép xuống đất, hoàng sa bay mù mịt như có bão cát đang đến.

Có thể thấy rõ trên lưng nó có một lỗ hổng lớn, xuyên xuống dưới bụng, máu không ngừng chảy ra, sinh cơ cũng theo đó trôi đi.

Việt xoay người nhảy qua một bên, rất nhanh lấy ra tinh phách của Thiết Giáp Lang.

Thời gian qua hắn giết không ít Tứ cấp linh thú, nhưng căn bản không thừa ra chút thời gian nào để thu thập tài nguyên cả, giờ nghĩ lại cảm thấy thực sự đáng tiếc.

NGAO NGAO NGAO.....

Thu thập xong tài liệu, lỗ tai Việt khẽ động, ở bên ngoài ngàn dặm, hư không chấn động truyền đến một tiếng rống.

Hắn thậm chí còn cảm nhận được không khí lưu động trong hư không nhanh hơn rất nhiều.

- Mẹ ơi, là Ngũ cấp linh thú, không, là Lục cấp!

Sắc mặt đại biến, không kịp suy nghĩ gì mà thân hình lập tức hóa thành một đạo hào quang bỏ chạy.

.....!

Trấn Mạc Thành, là một trong tám trạm nghỉ của Phần Thiên Mạc, nhưng so với bảy tòa tiểu thành còn lại thì quy mô hơn hẳn, vô cùng phồn hoa, hơn nữa trong thành lúc nào cũng có hai vị cường giả Bước thứ hai tọa trấn, cực kỳ an toàn, chính là nơi chốn cuối cùng trong đợt thú triều lần này.

Lúc này trên tường thành, đã có không ít Linh Phách giả đang đứng, không ít trong số đó đã đạt tới viên mãn, rõ ràng là một cỗ chiến lực rất lớn.

Hơn nữa quan trọng hơn, đứng ở vị trí cao nhất, khí vận lưu chuyển, thiên địa vờn quanh, chính là những vị cường giả Bước thứ hai, cũng là những người quyết định vận mệnh cuộc chiến lần này.

Nổi bật trong số đó, là một vị trung niên nhân khuôn mặt khô gầy, sau lưng là một trường bào màu đen, bên trên còn có tiêu kỳ hình một đầu phi mã đang bay lên trời cao.

Nếu như Việt ở đây lập tức nhận ra người này, chính là lão nhân hắn gặp được trên thuyền Đạp Thủy, Phi Mã Mục Trường Phi Vân lão nhân.

Đứng bên cạnh lão lúc này là một vị nam tử vô cùng anh tuấn, toàn thân bạch y tiêu sái vô song, gương mặt toát ra soái khí không thể không nhìn nhiều, hoàn toàn đối nghịch với hắc bào Phi Vân lão nhân.

Người không biết sẽ tưởng rằng là hai sư đồ, nhưng thực ra người này chính là bằng hữu cùng một thế hệ với Phi Vân lão nhân, Thiên Nam đế quốc Tam đại thế lực Lục phẩm Tả gia, Tả Kiếm.

Gương mặt sở dĩ trẻ như vậy là do phục dụng một loại đan dược đặc thù, cũng chỉ là sở thích mà thôi.

Tả Kiếm nheo mắt nhìn về phía xa, tập trung vào một đạo thân ảnh đang bay tới, sau lưng là một đôi cánh dài tới năm mét, trông rất sống động, ngay đến cả lông vũ cũng có thể thấy được.

Mà ngay cả không khí xung quanh cũng bị xé nát, rõ ràng tốc độ phi hành vượt xa tốc độ âm thanh không phải một hai lần.

- Phi Vân, vị thiếu chủ kia của ngươi đến rồi kìa!

Phi Vân lão nhân cười nói:

- Thế nhân ai cũng biết đến Phi Mã thiếu chủ uy danh lừng lẫy, nhưng mấy ai biết được tiểu thiếu chủ của Phi Mã Mục trường, thiên phú thậm chí còn siêu việt đại ca mình!

Trên tường thành cường giả Linh Phách cũng bắt đầu nhao nhao đàm luận.

- Mau nhìn, thiên tài thời này cũng đang nhao nhao chạy đến!

- Lần này thú triều tính nguy hiểm cũng không lớn đến mức không tính được.

Đại tông môn ở Thiên nam đế quốc và Lam Nguyệt quốc tất nhiên sẽ cho những thiên tài của mình đến tham dự trấn chiến.

Chỉ có trong chiến đấu mới có thể đột phát.

Phải luôn chiến đầu thì mới có thể mạnh hơn được!

- Đó chính là thất phẩm tông môn Phi Tinh Môn đại đệ tử Lưu Tinh cùng nhị đệ tử Lý Vẫn, lần lượt bài danh và trên Nam Phong Bảng!

- Người kia, trời, không phải là Liễu đao Liễu Trảm Sơn, bài danh thứ mười chín trên Nam Phong Bảng sao?

- Bên cạnh hắn là ai vậy? Dường như hai người có hiềm khích!

- Người kia mà ngươi không nhận ra sao? Chính là Đế đô Thiết gia Quỷ trảo Thiết Hổ, Nam Phong bảng bài danh thứ đó!

- Kia là người nào, bay nhanh đến như vậy? Là đệ tử của Phi Mã Mục Trường?

- Nhìn song dực màu đen sau lưng hắn đi, rõ ràng là đệ tử của Phi Mã Mục Trưởng, thậm chí có thể là đệ tử của Phi Vân tiền bối!

Theo thời gian càng về chiều, một đời thiên tài nhao nhao xuất hiện.

- Ồ! Lại có một thiên tài trẻ tuổi đến, tiểu tử kia là ai, tu vi là gì vậy, sao ta không thể xác định được?

- Chắc là có bí pháp ẩn đi khí tức! Ồ, vẻ mặt hắn, dường như đang xúc động quá mức thì phải...

- Ta còn thấy hắn sắp sửa khóc đến nơi rồi...Thú vị thật!

Có người ánh mắt lợi hại, thoáng cái chứng kiến bên ngoài bảy tám dặm có một thân ảnh trẻ tuổi hướng thới Trấn Mạc Thành, tốc độ chạy không thua kém với Phi Mã tiểu thiếu chủ kia chút nào.

Người này chính là Việt.

Sau bao nhiêu giông bão, cuối cùng hắn cũng đến được một chốn an toàn có thể nghỉ ngơi, thử hỏi tâm trạng sao mà không xúc động cho được?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio