Liền đó bỗng lại nghe một tiếng ụa to thứ ba tức thì người thiếu niên thô lỗ nọ cũng trào máu tươi ra miệng và thối lui một bước.
Đây thực là một việc khiến ai nấy đều phải kinh hãi. Vì giữa lúc lão già ngông và Thôi Thiên Hàn đang đấu nội lực với nhau, thì người thiếu niên thô lỗ kia đã vận dụng nội lực của mình xô hai người dang ra.
Thôi Thiên Hàn sau khi ụa ra một búng máu tươi thì bỗng đứng phắt dậy, sắc mặt tràn đầy sát khí...
Bạch Dung sợ hãi kêu lên :
- Thôi ca ca...!
Thôi Thiên Hàn đưa tay chùi vết máu trên khóe miệng. Lúc đó, lão già ngông cũng lồm cồm đứng lên, nhưng sắc mặt đã vàng như nghệ.
Cuộc đấu nội lực của Thôi Thiên Hàn và lão già ngông nếu không nhờ người thanh niên thô lỗ này dùng nội lực của mình để can hai người, thì rất có thể cả hai đều bị chết liền tại chỗ.
Thôi Thiên Hàn lạnh lùng quát rằng :
- Gian tế thực là hay, nhử ta đánh cờ để đồng đảng của ông được dịp ra tay cướp mất quân cờ bằng hồng ngọc của ta. Này lão già ngông, tôi không tha cho ông đâu!
Lão già ngông hốt hoảng nói :
- Thôi, thôi!... Ta dù có một trăm miệng cũng không làm sao biện giải cho được...
- Còn biện giải cái nổi chi nữa. Hãy đỡ chưởng của ta đây!
Tiếng nói chưa dứt, thì chàng đã vung chưởng lên đánh thẳng về phía lão già ngông nọ.
Thôi Thiên Hàn tuy đang bị thương nhưng chưởng lực của chàng đánh ra cũng chẳng phải tầm thường.
Thốt nhiên ngay lúc ấy bỗng nghe từ giữa lưng chừng trời có một tiếng quát to :
- Thằng bé đen kia không thể làm như thế được!
Tiếng nói vừa dứt thì người ấy cũng đã tới nơi.
Thôi Thiên Hàn cảm thấy cổ tay mặt của mình đã bị năm ngón tay của người đó siết cứng ngắt không còn cựa quậy chi được nữa.
Bởi thế, chàng cảnh giác thối lui một bước, đưa mắt nhìn lên thì trông thấy một người tuổi độ lục tuần, sắc mặt hồng hào, mình mặc áo xám đứng sững trước mặt chàng rồi.
Trước ngực của lão già áo xám ấy có thêu năm con rồng xanh linh động như sống. Ông ta buông nhẹ cổ tay của Thôi Thiên Hàn ra, nói :
- Thằng bé đen kia, ngươi muốn làm chi phải suy nghĩ cho chín chắn. Ngũ Long Chân Quân ta dám cam đoan là Cuồng Hiệp chắc chắn không phải là phường bất lương như ngươi nói đâu.
Thôi Thiên Hàn sửng sốt, quay về phía lão già ngông nói :
- Ông là Cuồng Hiệp.
Lão già ngông than rằng :
- Đúng như vậy, lão phu là Cuồng Hiệp đây. Vì ta muốn thử nội lực của ngươi nên mượn cớ đánh cờ tướng để có lý do kín đáo. Nhưng... Ôi! Mà thôi...
Nói tới đây, ông ta lại than dài.
Thôi Thiên Hàn nghĩ :
- Người này đã là Cuồng Hiệp thì tự nhiên không phải là đồng đảng của Ngân Diện hội. Đối với việc ông ta đã vô tình làm cho chàng bị mất quân cờ Tượng đỏ bằng hồng ngọc thực không thể nào trách ông ta được.
Lúc đó, người thanh niên thô lỗ kia bỗng bay thẳng về phía Cuồng Hiệp rồi đưa tay chùi vệt máu trên khóe miệng, nói :
- Lão già ngông kia, giờ thì đến lượt chúng ta đấu một ván chứ.
Cuồng Hiệp xoay đôi mắt trắng bệt, nói :
- Còn đấu cái nổi chi nữa, ta đã sắp chết đến nơi rồi đây này...!
Nói đến đây, ông bỗng ngưng lại, hỏi :
- Thằng bé thô lõ kia, có phải vừa rồi người đã xô chúng ta dang ra không.
- Đúng như vậy! Ông có bằng lòng đánh với tôi một ván không.
Nghe qua câu nói ấy, sắc mặt của Cuồng Hiệp biến hẳn. Ông sợ hãi đưa mắt nhìn qua người thiếu niên ấy một lượt, rồi lại dời tia mắt về phía Ngũ Long Chân Quân, có ý như muốn hỏi : “Đây thực là một chuyện không thể có được..”.
Nghĩ vậy, nên ông liền đáp :
- Ta không đánh đâu!
Ông ta nói chưa dứt lời, thì người thiếu niên ấy liền tràn đến trước mặt nhanh như chớp chụp ông ta nhấc bổng lên, quát :
- Ông nói mà không giữ lời, vậy tôi đập ông cho ông dẹp lép ra!
Ngũ Long Chân Quân vung tay mặt lên chụp lấy cổ tay phải của người thiếu niên thô lỗ ấy, quát :
- Hãy buông xuống!
Bàn tay của Ngũ Long Chân Quân đã vận dụng hơn phân nữa chân lực trong người thế nhưng cổ tay của người thiếu niên đó lại rắn như thép, khiến Ngũ Long Chân Quân trái lại cảm thấy đau buốt cả bàn tay mình, chứ chẳng hề gây ra sự đau đớn chi cho đối phương cả.
Võ công của Ngũ Long Chân Quân cao thâm đến mức có thể nói trong chống giang hồ ít có ai đối địch nổi với ông. Thế mà hôm nay, ông siết cổ tay của người thiếu niên này, đối phương vẫn điềm nhiên, mà ông thì cảm thấy đau buốt cả tay. Thật là một việc lạ lùng chưa từng có.
Bởi thế, ông sợ hãi bước lùi một bước. Người thiếu niên thô lỗ kia bỗng lại quát rằng :
- Ông có bằng lòng đánh với tôi một ván không.
Cuồng Hiệp nói :
- Vì đánh cờ mà danh vọng bấy lâu của ta trôi theo dòng nước cả. Này thằng bé thô lỗ kia, chúng ta bất tất phải đánh nữa, nhưng ta sẵn sàng giải đáp bất luận nghi vấn gì của ngươi.
- Thực hả.
Người thiếu niên ấy bèn thả Cuồng Hiệp trở xuống.
- Lẽ tất nhiên là thực!
- Được, được! Như vậy càng hay...!
Cuồng Hiệp nói tiếp :
- Nhưng ta phải hỏi ngươi một việc trước!
- Việc chi thế.
- Vừa rồi ngươi đã dùng nội lực đẩy ta và thằng ranh đen kia ra thực đấy chứ.
- Có lý đâu lại giả hay sao. Vì tôi không ngờ các ông lại quá mạnh như thế, nên chỉ dùng có một nửa chân lực mà thôi!
- Cái chi. Ngươi... chỉ mới dùng có một nửa chân lực.
Nghe thế, Cuồng Hiệp, Ngũ Long Chân Quân, và Thôi Thiên Hàn đều giật bắn người.
- Đúng như vậy, nếu chẳng phải tôi dùng có một nửa chân lực thì tôi nào có bị thương. Thực không ngờ sức mạnh của hai người lại to đến mức đáng sợ như thế!
Cuồng Hiệp rùng mình, nghĩ thầm :
- Trời ơi! Xưa kia sức mạnh của Võ Lâm Chi Thần chẳng qua cũng đến thế mà thôi.
Nghĩ như vậy, nên ông bèn hỏi :
- Phụ thân của ngươi là ai.
- Tôi không được biết!
- Không được biết. Vậy chẳng hay võ công của ngươi học từ đâu thế.
- Sư phụ tôi.
- Sư phụ ngươi gọi là gi.
- ống ấy không có nói cho tôi biết!
Cuồng Hiệp cau đôi mày, rồi lại hỏi rằng :
- Vậy hình dạng của sư phụ ngươi ra sao.
- Ông là một vị hòa thượng.
Cuồng Hiệp nghe thế, suýt nửa nhảy dựng lên, buột miệng kêu lên :
- Một vị hòa thượng Độc Nhãn phải không.
- Đúng như vậy!
Cuồng Hiệp và Ngũ Long Chân Quân đồng thanh kêu kinh hãi lên :
- Võ Lâm Chi Thần!
Trong tiếng kêu kinh hoàng ấy lại có vẻ vui mừng khôn tả. Thực ra họ không ngờ rằng người thiếu niên này lại chính là môn đồ của Võ Lâm Chi Thần.
Qua một lúc kinh ngạc, Cuồng Hiệp lại hỏi :
- Giờ đây ngươi muốn ta giải đáp cho ngươi điều gì.
- Sư phụ tôi bảo tôi đi tìm một người.
- Ai thế.
- Thôi Thiên Hàn.
Trong khi đó, Thôi Thiên Hàn đang ngồi cạnh đấy, nhắm mắt vận dụng nội công để chữa trị nội thương, nghe thế liền mở to đôi mắt nói :
- Tìm ta để làm gì.
Ngươi thanh niên đó dường như có vẻ kinh ngạc, buột miệng nói :
- Anh là Thôi Thiên Hàn hả.
- Đúng như vậy, có gì thế.
Người thiếu niên nọ liền thò tay vào áo lấy ra một phong thơ, đưa cho Thôi Thiên Hàn nói :
- Sư phụ tôi bảo tôi mang phong thơ này đến cho anh!
Thôi Thiên Hàn nhận lấy phong thơ, trông thấy bên ngoài đề rằng “Kính gởi Thôi Thiên Hàn” và dưới góc có đề tên “Trần Đế”.
Xem qua, Thôi Thiên Hàn giật nẩy mình, đang định xé thơ ra xem thì bỗng nghe Cuồng Hiệp quát :
- Không thể được!
- Tại sao thế.
- Phong thơ này không phải gởi cho ngươi đâu!
Thôi Thiên Hàn sửng sốt, nhưng chợt hiểu ra. Đúng như vậy, phong thơ này không phải gởi cho chàng mà chính là gởi cho một Thôi Thiên Hàn khác tức Phong Trần Cuồng Khách.
Người thiếu niên thô lỗ kia thấy thế, bèn nói :
- Nếu anh ấy tên gọi là Thôi Thiên Hàn, thì bức thơ đó là trao cho anh ta vậy!
Cuồng Hiệp gượng cười, nói :
- Trong khi sư phu ngươi trao bức thư này cho ngươi, co dặn dò điều gì chăng.
- Không có, ông chỉ than rằng: “Thuở trước gieo nhân, thì ngày nay gặt quả. Hãy mang bức thư này cho Thôi Thiên Hàn.”
- Ngoài ra sư phụ ngươi không còn dặn một điều gì cả.
- Đúng như vậy!
- Ông ấy hiện giờ ở đâu.
- Về việc ấy chính tôi không được biết!
- Ngươi không biết ngươi và sư phụ ngươi đang ở nơi đó gọi là chi sao.
- Tôi chỉ biết rằng chúng tôi đang ở trong núi sâu. Khi xuống núi, sư phụ tôi phải đưa đi một quãng đường.
Cuồng Hiệp gật đầu, rồi quay qua Ngũ Long Chân Quân nói :
- Chung bảo chủ, việc ấy đã tìm hiểu được đến đâu rồi.
- Không ra manh mối chi cả, chắc có lẽ không xa với sự nhận định của ông lắm đâu!
Thôi Thiên Hàn cất phong thơ gởi cho “Thôi Thiên Hàn” vào áo. Chàng biết chắc chắn một trăm phần trăm có tương quan đến tương lai của võ lâm một cách trọng đại.
Chàng thầm hỏi :
- Võ Lâm Chi Thần là ai.
Trong khi chàng còng đang nghĩ ngợi, thì đã nghe Cuồng Hiệp nói :
- Thằng bé đen kia, ngươi muốn biết điều gì.
Những việc mà Thôi Thiên Hàn muốn biết thực là nhiều không kể xiết. Nhưng việc thứ nhứt cần phải hỏi cho rõ....
Nghĩ đến đây, chàng bèn nói :
- Ông có biết những quân cờ bằng hồng ngọc từ đâu mà có và nó có công dụng chi.
Cuồng Hiệp nói :
- Bộ cờ ấy, chính là của Võ Lâm Chi Thần đã để thất lạc cách đây mấy mươi năm. Võ công cũng như nghệ thuật đánh cờ của Võ Lâm Chi Thần đều cao thâm nhất trong thiên hạ. Nhưng, trước khi đề cập đến việc ấy, ta cần phải nhắc lại Thông Thiên Ma Tôn Huỳnh Dương thuở ấy cho ngươi biết đã...
Nghe đâu Huỳnh Dương và Trần Đế đều cùng học một thầy. Nhưng Huỳnh Dương thuộc tà phái, còn Trần Đế theo chánh phái. Thuở ấy, sau ngày xuất sư, Huỳnh Dương bèn bỏ ra hai mươi năm công phu cực nhọc huấn luyện ba xác chết, thả chúng đi khắp nơi chém giết bừa bãi...
Thôi Thiên Hàn nghe thế, liền buột miệng hỏi :
- Ba xác chết.
- Đúng như vậy! Khi ba xác chết ấy xuất hiện, thì quả là võ lâm như đến ngày cùng. Các môn phái Võ Đương, Điểm Thương, Hoa Sơn, Thanh Thành... đều bị sát hại đến quá nửa đệ tử, máu chảy thành suối. Bởi thế, đã làm xúc động đến “Tam Võ Vương” trong võ lâm.
- Ai là Tam Võ Vương.
- Tam Võ Vương ấy võ công cao cường đến mư không có nhân vật nào trong võ lâm thời đó có thể theo kịp. Một người gọi là Tả Thiên Vương, một người gọi là Hãm Địa Vương, và người sau rốt gọi là Luật Nhân Vương. Ba người ấy là kẻ đố đầu sống chết có nhau. Mỗi lần họ gặp mặt nhau thì tấp phải đánh tới khi có kẻ thắng người bại mới chịu dừng tay. Nhưng, về sau họ đã vì mối an nguy chung cho võ lâm, nên gát bỏ thành kiến cá nhân, cùng hẹn với Thông Thiên Ma Tôn đến tranh tài tại Thiên Đài Bình ở húi Huỳnh Sơn. Việc ấy, trong giới giang hồ không có ai được biết, ngoại trừ một người... tức là Phong Trần Cuồng Khách Thôi Thiên Hàn.
Thôi Thiên Hàn nghe thế, không khỏi hiếu kỳ, hỏi :
- Cái hẹn giao tranh giữa Tam Võ Vương và Thông Thiên Ma Tôn như thế nào.
- Cuộc giao tranh của họ thật vô cùng bi thảm!
- Ồ! Nhưng bi thảm đến mức nào.
- Nghe đâu, võ công của Thông Thiên Ma Tôn lại không thể đối kháng nổi với một mình Hãm Địa Vương. Việc ấy thực đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của Tam Võ Vương.
Bởi thế, Thông Thiên Ma Tôn liền thả ba xác chết được y huấn luyện, gọi là Hoạt Cương Thi để tấn công đối phương. Vì Tam Võ Vương không biết sức lợi hại của ba con Hoạt Cương Thi ấy nên bị chưởng phong của chúng quét trúng. Thông Thiên Ma Tôn đã thừa dịp dùng tà thuật biến Tam Võ Vương thành ra “Tam Ma Vương”.
- Cái chi. Tam Võ Vương như vậy là đã bị Thông Thiên Ma Tôn thu phục rồi.
- Đúng thế! Do đó, Thông Thiên Ma Tôn nào khác chi cọp dữ lại được gắn thêm cánh, hoành hành không còn kiên dè chi cả...
- Lúc đó, Trần Đế chưa xuất hiện trong chống giang hồ hay sao.
- Phải! Ông ấy không hay biết chi về cái việc đó cả. Về sau, Phong Trần Cuồng Khách thấy rằng nếu để tình trạng ấy kéo dài mãi, thì chẳng những mười môn phái lớn trong giang hồ sẽ bị tiêu diệt tất cả, mà ngay đến võ lâm cũng không có ngày nào được an ninh yên ổn.
Vì lẽ đó, ông mới nghĩ ra một kế, rồi tìm đến Lê Anh, một người sau này trong giới giang hồ gọi là Từ Mẫu Độc Phụ...
Thôi Thiên Hàn nghe đến đây, không khỏi buột miệng hỏi :
- Tìm bà ấy để làm gì.
- Lê Anh có một người con gái tên gọi là Lê Thái Hoa. Cô ấy đẹp tợ tiên nga. Tất cả nhân vật giang hồ đều đua nhau gắm ghé. Nhưng cô gái ấy lạnh lùng như băng giá, và chỉ để ý thương có một mình Phong Trần Cuồng Khách mà thôi.
Phong Trần Cuồng Khách tìm gặp Lê Anh bèn ngõ ý muốn cưới con gái bà ta, nhưng thực sự thì ông ta lại ngầm gã Lê Thái Hoa cho Thông Thiên Ma Tôn...
Thôi Thiên Hàn nghe vậy, không khỏi buột miệng mắng :
- Thực là quân ty tiện!
Cuồng Hiệp cất tiếng cười, rồi nói tiếp :
- Nhưng chính Phong Trần Cuồng Khách hoàn toàn đã nghĩ đến sự an nguy của võ lâm nên mới hành động như vậy. ý của ông ta không phải là thực sự muốn gã Lê Thái Hoa cho Thông Thiên Ma Tôn, mà chỉ muốn dùng nàng để làm Mỹ Nhân Kế hầu gần gũi được hắn, lén tìm hiểu những câu thần chú điều khiển ba con Hoạt Cương Thi, để dựa vào đó mà trừ Thông Thiên Ma Tôn.
Nhưng có lẽ vận trời khiến võ lâm phải trải qua một cơn đẫm máu, nên cơ mưu của Phong Trần Cuồng Khách đã bị bại lộ. Và vì thế Lê Thái Hoa đã chết một cách thảm thiết dưới tay của Thông Thiên Ma Tôn. Lê Anh vì thế đã tức giận đến trở thành cuồng dại. Bà ta đi tìm Phong Trần Cuồng Khách để đánh nhau với ông. Song, Phong Trần Cuồng Khách đã tự biết việc ấy là lỗi ở mình nên nào chịu ra tay đối kháng lại.
Bởi thế, ông ta bị Lê Anh đánh trọng thương, miệng trào máu tươi sợ hãi bỏ chạy mất.
Sau đó, Lê Anh vì quá thương tiếc đứa con gái, nên trở thành cuồng dại hẳn, gặp ai giết nấy. Thế là trong giang hồ lại trải qua một cơn chém giết ghê rợn, không kém chi sự chém giết trước đây của Thông Thiên Ma Tôn.
Xem tiếp hồi Cung chủ Mê Hồn cung