Thích Đinh Nhạn trông thấy thế, mặt không khỏi biến sắc.
Vì đấy quả là một chuyện vượt ra ngoài sức tưởng tượng của chàng.
Chàng thực không làm sao ngờ được Huyết Kiệu chủ nhân cũng là người có giữ những quân cờ bằng hồng ngọc.
Nhưng chàng liền vung Soái kỳ lên, lạnh lùng nói :
- Quả thực là lớn lốn, vào bái kiến Soái lệnh của bản môn, mà còn dám nghiễm nhiên ngồi kiệu. Sao chưa chịu bước xuống kiệu để thi lễ trước ngọn Lịnh kỳ.
- Đệ tử là Huyết Kiệu chủ nhân, vì trước đây mười năm, tiên sư là Vô Hình Khách đã du tiên...
- Đã là đệ tử của bản môn, tại sao không chịu bước xuống khỏi kiệu.
- Đệ tử đã thành tâm đến bái kiến Soái lệnh, thì thấy rằng ngồi trên kiệu cũng vẫn tỏ được lòng tôn kính!
Thích Đinh Nhạn lạnh lùng nói :
- Tại sao bà lại không thể bước xuống khỏi kiệu.
Lúc ấy, Thích Đinh Nhạn đã có ý định tìm hiểu Huyết Kiệu chủ nhân là ai, cho nên chàng cố ý khó dễ đủ điều.
Huyết Kiệu chủ nhân nói :
- Đệ tử không thể bước xuống khỏi chiếc kiệu được!
- Tại sao lại không thể.
- Xin Môn chủ bước tới xem thì sẽ rõ!
Thích Đinh Nhạn liền cất bước nhưng lại ngừng ngay. Chàng hiện nay là Môn chủ của một môn phái, vậy đi vén rèm để nhìn môn nhân, thì còn thể thống chi nữa.
Bởi thế, chàng liền có một ý nghĩ khác, nên to tiếng gọi :
- Thôi lão tiền bối!
Liền đó, Phong Trần Cuồng Khách từ phía sau miếu nhanh nhẹn bước vào. Ông ta vừa nhìn thấy chiếc Huyết kiệu, thì không khỏi giật mình nhảy nhỏm. Khi bước đến trước mặt Thích Đinh Nhạn, ông ta cất giọng run run nói :
- Thích thiếu hiệp có điều chi.
Thích Đinh Nhạn lạnh lùng nói :
- Ông hãy xem giúp cho tôi trong chiếc Huyết kiệu ấy là ai thế.
Phong Trần Cuồng Khách ngầm hiểu dụng ý của Thích Đinh Nhạn, nhưng nhất thời ông không khỏi hồi hộp sợ hãi.
Nhưng liền đó, ông quay người bước thẳng tới chiếc Huyết kiệu.
Huyết Kiệu chủ nhân bỗng lạnh lùng quát :
- Hãy đứng lại!
Phong Trần Cuồng Khách nghe tiếng quát liền dừng chân đứng yên. Huyết Kiệu chủ nhân nói :
- Bẩm Môn chủ, Thôi Thiên Hàn có phải là đệ tử của bản môn chăng.
Thích Đinh Nhạn bất giác không khỏi ngạc nhiên, một lúc lâu mới trả lời rằng :
- Không phải!
- Nếu không phải, thì không xứng đáng được xem diện mục của tôi. Hơn nữa, các hạ tuy đang giữ ngọn Soái kỳ của Hồng Kỳ môn, nhưng mười vị môn nhân chưa đến đầy đủ, chưa làm lễ ban cờ phong tướng, thì tôi vẫn có thể không tuân theo mệnh lệnh ngoài Soái lệnh.
- Thế nào gọi là mệnh lệnh ngoài Soái lệnh.
- Vì tiên sư đã có nói rõ rệt, là nếu trong trường hợp mười môn nhân không hoàn toàn đến đông đủ, ngoại trừ việc phó hội, thì không chịu một mệnh lệnh nào cả. Trừ khi đã làm lễ ban cờ phong tướng xong thì khác!
Thích Đinh Nhạn cau đôi mày, vì đấy là lời nói chân thật. Phong Trần Cuồng Khách đưa mắt nhìn Thích Đinh Nhạn một lượt, rồi bước lui trở về.
Thích Đinh Nhạn nghiến chặt đôi hàm răng, nghĩ thầm :
- Có một ngày nào ta sẽ khiến bà ta phải khuất phục mới được...
Nghĩ thế nên chàng bèn nói :
- Cũng được... vậy bà đang giữ quân cờ bằng hồng ngọc.
- Tôi đang giữ bốn quân Sĩ Tượng đỏ!
- Vậy trao ra đây, rồi lui về một bên!
Tức thì, có bốn vật đỏ bay vút thẳng vào mặt Thích Đinh Nhạn. Chàng chụp lấy nhìn xem, thì quả nhiên thấy đó là một đôi Sĩ và một đôi Tượng. Chàng trao bốn quân cờ bằng hồng ngọc ấy cho Thương Hải Khách, ông ấy vẫn im lặng không nói chi cả.
Trong lúc Huyết Kiệu chủ nhân chưa kịp lui đi, thì có một người khổng lồ, mặt đen như chảo, râu rìa xồm xoàn, đôi mắt to như lục lạc bước thẳng vào cửa miếu.
Thích Đinh Nhạn đưa mắt nhìn qua, không khỏi giật mình kinh hãi thầm nói :
- Tướng mạo sao mà trông đáng sợ như thế kia!
Vừa nghĩ thế, chàng liền vung ngọn Soái kỳ lên :
- Người vừa đến là ai thế.
Người ấy liền quỳ xuống đất nói :
- Đệ tử là Đoạn Hồn Diêm Quân, xin bái kiến Kỳ Lịnh của bản môn!
Thương Hải Khách mặt không khỏi biến sắc, đồng thời ông ta cũng bắt rùng mình. Trong khi đó, bao nhiêu người cómặt cũng không khỏi kinh hãi, vì chẳng ai ngờ rằng vị ma vương khét tiếng một thời võ lâm lại là đệ tử của Hồng Kỳ môn.
- Ông hiện giữ những quân cờ bằng hồng ngọc nào.
- Tôi đang giữ một cặp Xa đỏ!
- Vậy hãy trao ra đây rồi đứng lui chờ lịnh!
Đoạn Hồ Diêm Quân cũng như bao nhiêu người khác, đáp một tiếng “vâng” rồi đưa đôi Xa ra, bước lui đứng yên không cử động.
Kế đó lại có một lão già áo xanh, tay cầm gậy sắt bước thẳng vào cửa miếu.
Thích Đinh Nhạn vung ngọn Soái kỳ lên :
- Người vừa đến là ai thế.
Lão già áo xanh vung cây gậy sắt lên, rồi bước thẳng đến cách trước mặt Thích Đinh Nhạn ba thước liền quỳ xuống nói :
- Đệ tử là Phi Quái Thủ, xin yết kiến Soái lệnh!
- Hãy đứng lên!
- Xin đa tạ!
- Hiện ông giữ những quân cờ gì.
- Tôi đang giữ ba quân Xa Pháo Mã!
- Vậy hãy trao ra rồi chờ lịnh!
Phi Quái Thủ liền trao ba quân Xa Pháo Mã ra, rồi chẫm rãi bước lui về một bên.
Thích Đinh Nhạn liền trao ba quân cờ ấy cho Thương Hải Khách.
Thương Hải Khách nhìn qua, vẫn không nói gì cả, nhưng lại khẽ ho một tiếng.
Thích Đinh Nhạn vừa nghe tiếng ho của Thương Hải Khách, thì sắc mặt không khỏi biến đổi. Chàng thầm nghĩ :
- Quả nhiên cũng có người mang cờ giả đến...
Bởi thế, sắc mặt chàng liền thoáng hiện sát khí, cất ngọn Kỳ Lịnh vào áo, rồi lao thẳng đến trước Phi Quái Thủ.
Phi Quái Thủ thấy thế, biến hẳn sắc mặt.
Thích Đinh Nhạn cười lạnh lùng quát :
- Ông bạn là cao nhân phương nào. Sao lại dám mạo nhận đệ tử của bản môn, đấy là có mục đích gì....
Thích Đinh Nhạn nói chưa dứt lời, Phi Quái Thủ đã quát một tiếng to, rồi bất thần vung cây gậy sắt lên, quét thẳng về phía Thích Đinh Nhạn.
Thế đánh của Phi Quái Thủ có một sức mạnh ác liệt phi thường, hơn nữa lại nhanh như một luồng điện chớp. Vì Thích Đinh Nhạn không ngờ đối phương lại ra tay nhanh nhẹn như thế, nên vừa vung chưởng quét ra, thì người cũng thối lui lại một bước.
Bao nhiêu người có mặt chung quanh đều không khỏi kinh hoàng nhưng không ai ra tay tiếp ứng cả.
Phi Quái Thủ nhìn thấy cơ mưu đã bị bại lộ, nên có ý định liều mạng với đối phương. Do đó, ông ta chẳng khác nào một con người đang điên cuồng, ồ ạt lao thẳng về phía Thích Đinh Nhạn.
Thích Đinh Nhạn không thể biết được người ấy là ai, song chàng gầm lên một tiếng, rồi xử dụng U Linh bộ pháp tràn người tới công trả một chưởng.
Đôi bên đánh nhau nhanh nhẹn như một cơn gió hốt. Bất thần nghe tiếng Thích Đinh Nhạn quát to lên :
- Hãy nằm yên xuống!
Tức thì đi đôi với một tiếng “phình”, Phi Quái Thủ té lăn quay ra đất. Thích Đinh Nhạn bèn thò tay chụp lấy Phi Quái Thủ nhấc bổng lên, quát :
- Ngươi là ai. Nói mau!
Phi Quái Thủ miệng trào máu tươi, trợn to đôi mắt nhìn thẳng vào Thích Đinh Nhạn nói :
- Ta đã rơi vào tay ngươi, thì ngươi muốn giết hay muốn xẻo thịt chi tùy ý!
- Ngươi quả thực không chịu nói rõ là ai chăng.
- Đúng thế!
Thích Đinh Nhạn cất tiếng cười hung tợn, rồi đưa cánh tay trái ra siết mạnh vào huyệt đạo của Phi Quái Thủ, khiến hắn đau đớn van xin :
- Để tôi nói... Để tôi nói!
- Ta nào sợ ngươi không nói đâu. Vậy ngươi là ai, nói mau.
- Tôi là người của Ngân Diện hội!
Thích Đinh Nhạn biến hẳn sắc mặt, buông Phi Quái Thủ xuống, nói :
- Tốt lắm, vậy ta không giết ngươi, chỉ phiền ngươi mang một bức thư về trao cho Hội trưởng Ngân Diện hội và Ngân cung Cung chủ, nói rằng có một ngày Thích Đinh Nhạn ta tìm đến thanh toán món nợ hôm nay với họ!
Nói đoạn, chàng cười lui về chỗ cũ.
Phi Quái Thủ kinh hoàng một lúc lâu, nói :
- Xin đa tạ cái ơn tha chết của các hạ!
Nói dứt lời, hắn vèn vọt người lên bay đi mất!
Tình hình ấy mọi người chung quanh đều thấy rõ, nên không khỏi thầm cảm phục và nghĩ rằng : “Quả là lòng dạ và thái độ uy nghiêm của một vị Môn chủ!”
Ngay lúc ấy, bỗng từ ngoài cửa miếu có một lão già râu tóc bạc phơ, tuổi độ bảy mươi, khí sắc rất uy nghiêm, tay cầm gậy đầu rồng, bước chẫm rãi đi vào.
Người ấy xuất hiện đã làm cho bao nhiêu người có mặt đều phải kinh hãi.
Khi lão già ấy bước đến còn cách Thích Đinh Nhạn ba thước nữa, thì liền dừng chân đứng lại, sắc diện của ông ta khiến ai nhìn đến cũng phải kiên sợ.
Thích Đinh Nhạn vung cây Soái kỳ lên quát :
- Người vừa đến là ai thế.
Lão già ấy liền quỳ xuống nói :
- Đệ tử là Thất Hải Thần Long, xin bái kiến Soái lệnh của bản môn!
- Hãy đứng dậy!
- Xin đa tạ!
- Hiện nay ông đang giữ quân cờ gì.
- Tôi đang giữ quân Tướng!
Thích Đinh Nhạn không khỏi giật mình thầm nghĩ :
- Thực chẳng ngờ võ công của người này cao cường đến mức chỉ sút kém hơn một mình Hồng Kỳ soái chủ mà thôi...!
Vừa suy nghĩ chàng bèn lên tiếng nói :
- Giao trả quân cờ lại, rồi bước lui chờ lịnh!
- Xin vâng!
Thất Hải Thần Long liền trao con Tướng ra, rồi cung kính bước lui đứng yên một bên.
Kế đó, môn đồ của Võ Lâm Chi Thần nối gót bước vào miếu, y trao năm quân Tốt đỏ ra.
Giờ đây, số người đến phó hội đã có đến cả tám người. Ngoài Thương Hải Khách đứng yên bên cạnh Thích Đinh Nhạn, còn thì bảy người kia đều chia ra đứng thành hai hàng hai bên.
Bỗng nhiên, có một tiếng cười lạnh lùng rất lạ tai, xé không gian truyền đi. Tiếp đó, lại nghe tiếng Luật Nhân Vương lạnh lùng quát :
- Ông bạn đã đến, vậy hà tất lại thập thò như thế!
Tiếng quát của Luật Nhân Vương vừa dứt, thì một người mang mặc nạ bạc mặc áo đỏ cũng vừa xuất hiện. Trên lưng của hắn lại cõng thêm một người nữa.
Tá Thiên Vương nhanh nhẹn lướt tới, chận đường tiến của y, lạnh lùng quát :
- Chẳng hay ông bạn đến Ngũ Hầu miếu có điều chi chỉ dạy!
- Ta đến để tìm Thích Đinh Nhạn!
- Để làm gì.
- Xin bỏ lỗi cho, vì không thể nói rõ được!
Trong khi Tá Thiên Vương định lên tiếng trả lời, thì nghe có giọng nói của Thích Đinh Nhạn truyền đến :
- Thưa lão tiền bối, hãy để cho hắn bước vào!
Tá Thiên Vương khẽ ngạc nhiên, nhưng liền lách mình qua, tránh đường cho Người Mặt Bạc ấy.
Thích Đinh Nhạn đưa mắt nhìn, trông thấy trên chiếc mặt nạ bạc của người đó có viết một chữ “Hình”. Thì ra người ấy chính là Hình ty Ty chủ của Ngân Diện hội.
Người Mặt Bạc ấy bước đến trước mặt Thích Đinh Nhạn, nói :
- Thích Môn chủ, bản Ty chủ xin có lời chào ông!
Thích Đinh Nhạn không trả lời.
Trong khi đó, Hình ty Ty chủ liền để người đang cõng trên lưng xuống. Thích Đinh Nhạn nhìn qua không khỏi kinh hoàng biến sắc.
Vì người ấy chính là Thích Nhạc Dương, Bác ruột của chàng. Lúc ấy, Thích Nhạc Dương miệng đang trào máu, sắc mặt tái nhợt, trông thực đáng sợ. Thích Đinh Nhạn rùng mình, nhưng cố trấn tĩnh tinh thần, lạnh lùng nói :
- Quả là thủ đoạn độc ác!
Hình ty Ty chủ cất giọng lạnh lùng cười dài, nói :
- Thích Môn chủ, bản Ty chủ thừa lịnh trên đến đây, vậy người này với các hạ có quen biết chứ.
- Đúng thế!
- Hiện giờ Hội trưởng và một trăm môn nhân đang ở cách đây nửa dặm. Vậy nếu Thích bằng hữu võ công cao cường, thì trong vòng ba tiếng đồng hồ có thể cứu sống được ông ta, vì ông ta tuy bị trọng thương nhưng chưa chết, tất Ngân Diện hội chúng tôi, từ nay về sau sẽ không can dự đến việc làm của các hạ nữa. Trái lại, nếu trong vòng ba tiếng đồng hồ, mà các hạ không thể cứu sống được ông ta, thì tất cả đều bị hủy diệt ngay trước mắt.
Câu nói ấy đã làm cho sắc mặt của Thích Đinh Nhạn biến hẳn. Thực đúng như sự tiên đoán của chàng, là Hội trưởng Ngân Diện hội kéo môn nhân đến để phá hoại cuộc hợp mặt của Hồng Kỳ môn.
Hơn nữa, hắn lại dùng một thủ đoạn đe dọa để áp đảo tinh thần trước. Nếu trong vòng ba tiếng đồng hồ, mà Thích Đinh Nhạn không thể cứu sống được Bác ruột của mình, thì một trận ách chiến đẫm máu, tất sẽ xảy ra ngay.
Chàng lạnh lùng cất tiếng cười nói :
- Tốt lắm!
- Nếu thế, thì bản Ty chủ xin cáo lui vậy!
Những người có mặt chung quanh không thấy thế, đều không khỏi thay đổi sắc mặt, nhưng không có ai lên tiếng nói chi cả. Tất cả những tia mắt sáng ngời của họ đều đổ dồn vào khung mặt của Thích Đinh Nhạn.
Thích Đinh Nhạn liền bước tới bên cạnh người Bác ruột của mình xem xét kỹ thì thấy người ông ta đã lạnh như băng, nhưng châu thân không hề có một thương tích chi cả.
Chàng liền cau đôi mày nghĩ ngợi... vì thân người của Thích Nhạc Dương đã giá lạnh, hơi thở đã ngưng hẳn, vậy có lý nào ông ấy chưa chết hay sao.
Ngay lúc ấy, Thất Hải Thần Long bỗng bước đến bên cạnh Thích Nhạc Dương, đưa tay sờ lấy người ông này, rồi nói :
- Ông ta đúng là chưa chết!
Thích Đinh Nhạn nghe qua không khỏi giật mình, nói :
- Ông có thể cứu được chăng.
Thất Hải Thần Long lắc đầu :
- Ông ấy bị nội thương rất trầm trọng, do một thứ võ công độc gây ra, xin tha thứ cho đệ tử về chỗ không biết cách nào giải cứu!
Nói dứt lời, ông ta lại bước lui về chỗ cũ.
Thốt nhiên, ngay lúc ấy bỗng có bóng người chập chờn ngoài cửa. Thích Đinh Nhạn kinh hãi ngước mắt nhìn lên, thấy có một lão già ăn mặt theo lối đạo sĩ, lưng giắt trường kiếm, dáng điệu trông thực đạo mạo, ngang nhiên đã bước đến cách trước mặt Thích Đinh Nhạn ba thước.
Thích Đinh Nhạn liền bước lui mấy bước, rồi vung lá Soái kỳ lên, khẽ quát :
- Người vừa đến ấy là ai.
Đạo sĩ nọ liền vội vàng quỳ xuống nói :
- Đệ tử là Vô Cực Tinh Quân, xin bái kiến Soái lệnh!
- Hãy đứng lên!
- Xin đa tạ!
- Hiện ông đang giữ quân cờ gì.
- Tôi đang giữ ba quân Xa Pháo Mã xanh!
- Trao ra, rồi bước lui chờ lịnh!
Vô Cực Tinh Quân liền trao ba quân cờ bằng hồng ngọc ra, rồi bước lui qua một bên đứng yên. Thế là, trong số mười môn nhân đã hiện diện được chín người. Giờ đây, chỉ còn thiếu một người chưa đến, và người ấy là người đang giữ ba quân Xa Pháo Mã khác.
Thích Đinh Nhạn thầm kinh hãi, quay về Thương Hải Khách hỏi :
- Giờ đây đã vào canh mấy rồi.
- Vừa mới đúng canh ba!
- Mười môn nhân của bản môn, giờ đây đáng lý phải đủ mặt, thế tại sao vẫn còn thiếu một người.
Vô Cực Tinh Quân lạnh lùng đáp :
- Bẩm Môn chủ, người ấy có lẽ không đến đâu!
- Thích Đinh Nhạn nghe thế, hết sức kinh hoàng, buột miệng hỏi :
- Tại sao vậy?
Xem tiếp hồi Nguy cơ lớp lớp