Độc Nhất Phu Nhân Tâm

chương 123: bức thiết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Hàn Ngọc

Phòng này là phòng chứa tạp vật, cửa sổ bị che kín nên trong phòng có chút mờ tối.

Mới vừa đi vào Đào Cẩn gần như thấy không rõ bài trí bên trong, tim nàng đập rất nhanh, lạnh giọng chất vấn: "Ai?"

Lực đạo hắn nắm cổ tay nàng hơi buông lỏng một chút, nhưng mà lại không buông ra, xoa xoa trên da của nàng. hắn đem nàng ép trên cửa, cắn lỗ tai nàng hỏi: "Nàng nói xem ta là ai?"

Đào Cẩn sửng sốt, dần dần có thể thích ứng với ánh sáng trong phòng, quay đầu nhìn, trong bóng đêm thấy rõ một bên mặt hắn, "Ngụy vương cữu cữu?"

Hơn mười ngày không gặp mặt, nàng vẫn mềm mại như trước kia.

Giang Hành nhớ nàng nhớ đến lợi hại, cánh tay tráng kiện ôm eo của nàng, hôn từ lỗ tai nàng xuống đến hai má, hôn mộ cái trên môi anh đào, "Có nhớ ta không?"

Bên ngoài có âm thanh người lui tới, trước phủ Du quận vương vô cùng náo nhiệt, hắn thế nhưng liền trốn ở chỗ này, đối với nàng vừa ôm vừa hôn!

Cách một cánh cửa, bên ngoài âm thanh nói chuyện rõ ràng, Đào Cẩn trước giờ da mặt mỏng, làm sao chịu được hắn trêu đùa như vậy, "Ngụy vương cữu cữu đừng như vậy, sẽ bị người ta phát hiện."

Giang Hành mắt điếc tai ngơ, nhất định phải bức nàng nói ra cái đáp án, " Có nhớ ta không?"

trên môi Đào Cẩn có thoa son, lúc này gần như bị hắn ăn hết rồi, như thế thì làm sao nàng dám đi ra ngoài? Nàng dúi đầu vào lồng ngực cường tráng của hắn, nhỏ giọng vừa thẹn vừa sợ đáp lại, "Có nhớ."

Giang Hành mừng khôn tả xiết, lồng ngực tràn đầy mênh mông tình cảm, nếu như bây giờ không phải đang ở quý phủ của người khác, thì hắn không cần núp trong bóng tối, có thể quang minh chính đại yêuthương nàng. Tiểu cô nương ngoan như vậy, cuối cùng cũng là của hắn, vừa nghĩ tới không lâu sau là có thể thành thân cùng nàng, từ đó nắm tay đi đến lúc đầu bạc, liền cảm thấy cả đời này đều đáng giá.

Trong bóng tối, cảm giác thân thể đụng chạm thân thể trở nên vô cùng mẫn cảm.

Đào Cẩn không được tự nhiên rụt ra sau một cái, khổ nỗi phía sau nàng chính là cánh cửa, có thể trốn đi nơi nào? Vì thế không thể tránh khỏi bị một thứ đâm, khiến cả người nàng không được tự nhiên.

Nàng xấu hổ đến nước mắt lưng tròng, lông mi dài run rẩy, "Ngụy vương cữu cữu có thể... Đừng như vậy..."

"Đừng như nào?" Giang Hành khàn giọng hỏi, vô liêm sỉ hỏi. hắn chế trụ cánh tay nhỏ mềm mại khôngxương của nàng, thấp giọng nói: "Khiếu Khiếu, bản vương muốn nàng, muốn nàng đến khó chịu."

Nàng muốn rút về, nhưng mà lực đạo hắn quá lớn, nàng vỗ hai cái cũng đều không nhúc nhích, ngược lại không cẩn thận sờ vào hai lần.

Đào Cẩn tuy rằng chưa từng trải qua việc này, nhưng mơ hồ cũng biết hắn ám chỉ cái gì, tóm lại là việc rất mắc cở. một tay còn lại của nàng nện lồng ngực của hắn, "Người buông ta ra, ta mới không cần!"

Vừa dứt lời, nghe được âm thanh bên ngoài liền cứng đờ, nàng không dám nhúc nhích.

Hóa ra là Bạch Nhụy Ngọc Minh đi tới cửa sau tân phòng, lúc này mới phát hiện tiểu thư nhà mình không thấy đâu. Vừa rồi quá nhiều người, nha hoàn bà tử một đám vây lại, các nàng cho rằng tiểu thư đang ở bên cạnh Ân Tuế Tình, ai ngờ các nàng lại để thất lạc người! Hai người nhanh chóng đi trở về tìm, vừa ảo não lại tự trách, đúng lúc tìm tới bên bên ngoài gian phòng này.

Bạch Nhụy ngắm nhìn bốn phía, "Hình như bắt đầu từ đây thì không thấy tiểu thư nữa, kỳ quái, người có thể đi đâu?"

Tiếng bước chân của hai người gần hơn một chút, nghe âm thanh là dừng lại ngoài cửa, Đào Cẩn muốn mở miệng kêu cứu, ngẫm lại cái tư thế hiện tại của bọn họ nếu như bị người khác nhìn thấy, vậy thì thậtkhông còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

Lúc nàng đang khó xử thì động tác của Giang Hành làm cho nàng sửng sốt.

Đào Cẩn theo bản năng rụt tay về, hai người ngoài cửa hỏi: "Phòng này là phòng gì?"

Nàng cả kinh, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra từ trong cổ họng, quên cả phản kháng. Nàng không có kinh nghiệm, không biết nên làm như thế nào, vì thế bị tay hắn bao trụ tay nhỏ, cầm tay nàng dạy nàng.

Ngọc Minh đi đọc theo cửa nhìn một cái, "Nên là phòng chứa tạp vật, thì sao cửa lại được đóng kín như vậy?"

Đào Cẩn không dám lên tiếng, thẹn quá thành giận cắn trên vai Giang Hành một cái, đem toàn bộ phẫn nộ của nàng đều phát tiết ra hết nên hạ mười phần lực đạo. Đáng tiếc nàng hiện tại cả người nóng lên, thân thể mềm mại mềm nhũn không làm gì được, với người da dày thịt béo Giang Hành, hệt như mộtchút mèo nhỏ cào một cái.

Cào vào trong lòng hắn, vừa ngứa lại vừa tê.

May mắn Bạch Nhụy và Ngọc Minh không rối quấn quýt nhiều, ở cửa dừng một lúc liền rời đi .

Đào Cẩn hai má hồng dường như có thể nhỏ ra máu, liều mạng rút tay của bản thân ra, hung hăng đẩy bộ ngực hắn một chút, "Người không muốn giữ mặt mũi sao?"

Bên trong phòng mờ tối bày một chiếc thám quý phi, có lẽ là do một vị khách nào đó hôm nay mới đưa, trên tháp bọc da hổ, mềm mại rộng rãi.

thật thích hợp dùng để làm một số việc.

Giang Hành ngồi ở trên tháp, trong ngực là Đào Cẩn nho nhỏ mềm mềm.

Nếu như cẩn thận nghe, còn có thể nghe ra được vài âm thanh hơi khác bình thường.

Hai tai Đào Cẩn đỏ rực, trong lòng sớm đã đem Giang Hành mắng đến tám trăm lần, nhưng mà lại chỉ có thể mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn, phía sau lưng dán sát vào lồng ngực nóng bỏng của hắn. Nàng nhắm mắt lại, không nhìn động tác dưới tay hắn, gần như ủy khuất hỏi: "Ngụy vương cữu cữu, đãxong chưa?"

Hơi thở nóng rực của Giang Hành phả lên cổ nàng, giọng nới hắn khàn khàn: "Còn chưa được."

thật lâu...

Hơn nữa, tự hắn làm là được, vì cái gì nhất định phải ôm nàng, nàng một chút cũng không muốn nhìn mà!

Đào Cẩn ở trong tình trạng khó sử, một lòng một dạ ngóng trông hắn nhanh chóng xong việc, bằng không nàng biến mất thờì gian quá dài, thật chắc chắn bị người khác phát hiện chỗ không đúng.

Qua hồi lâu, Giang Hành thở dốc một tiếng, đỡ đầu nàng hôn môi cùng hắn. Ngay từ đầu đã thật mãnh liệt, hắn dường như muốn đem nàng ăn vào trong bụng, sau này chậm rãi ôn nhu dần, một lần lại mộtlần lưu luyến cắn mút trên hai cánh môi anh đào của nàng, trằn trọc triền miên.

hắn khàn giọng kêu tên của nàng, Khiếu Khiếu, Khiếu Khiếu.

Đào Cẩn đỏ bừng mặt, sợ bị người khác nghe được, vì thế cứng rắn ngăn chặn cái miệng của hắn lại, khiến cho hắn nói không ra lời.

Giang Hành mặc xong quần áo sau liền lại mang bộ dáng oai phong lẫm liệt, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng hạ lưu vừa rồi. hắn đem Đào Cẩn ôm lên quý phi tháp, ngồi xổm xuống trước mặt nàng thay nàng sửa sang quần áo, nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của nàng thay nàng đi giày, nhổm dậy cắn cánh môi của nàng nói: "Nàng đi ra ngoài trước, ta một lát nữa sẽ đi tìm nàng."

Đào Cẩn đẩy đầu hắn ra, "Người chớ hôn... sẽ bị nhìn ra được."

Son môi phai mất còn có thể tìm lý do che dấu, vạn nhất miệng sưng lên thì làm thế nào?

Nhớ rõ có một lần sau khi nàng bị Giang Hành thân mật, trở về Hàn Quang liền vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư môi người sao lại có chút sưng? Có phải do thời tiết dạo này mà muỗi nhiều?"

Nàng lúc ấy không dám trả lời, vì không biết nói như thế nào để lừa gạt.

Lát nữa còn phải đi gặp mẫu thân, nàng cũng không muốn bị mẫu thân phát hiện đầu mối gì. rõ ràng đáp ứng mẫu thân không gặp hắn nữa, đều trách hắn quá vô sỉ, ai có thể nghĩ tới hắn sẽ trốn ở nơi này?

Giang Hành xoa đầu nhỏ của nàng qua, "thật muốn lập tức đem nàng cưới vào cửa."

Nàng hơi mím môi, quay đầu không để ý tới hắn.

Vừa rồi quả thực hắn quá càn rỡ, cũng may trên y phục của hai người đều không có nếp nhăm, bằng không rất dễ khiến người khác nhìn ra manh mối.

Từ phòng tạp vật đi ra sau, sắc trời bên ngoài đã tối, không có bao nhiêu người, nha hoàn bà tử có lẽ đều đang bận việc ở tân phòng, không ai chút ý đến nơi này. Nàng bước nhanh đi về phía trước mộtđoạn đường, quay đầu nhìn lướt một cái, cửa phòng đóng chặt, Giang Hành còn ở lại bên trong.

Nàng bình ổn lại tâm trạng, gió đêm thổi tan độ nóng trên mặt nàng, nàng bước nhanh đi về hướng tân phòng.

Tân phòng của Ân Tuế Tình cùng Du quận vương ở tại Ngô Đồng viện, nàng không biết đường, liền kéo nha hoàn đang đi qua hỏi. Nha hoàn kia chỉ cho nàng phương hướng, nàng hướng bên kia đi đến.

Dọc theo đường đi tâm thần không yên, sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, chỉ mong ai cũng đều khôngnhìn thấy nàng, để cho nàng bình an nhìn thấy mẫu thân, sau đó liền rời đi.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, vừa đi chưa được mấy bước, liền thấy phía trước có một người đitới.

Nương theo ánh sáng của đèn lồng trên hành lang chiếu xuống, nàng nhìn rõ mặt hắn.

Đoàn Thuần đang muốn đi tiền viện chiêu đãi tân khách, nhìn thấy nàng, vẻ bình tĩnh trên mặt liền xuất hiện một điểm ngoài ý muốn, "Muội tại sao lại ở chỗ này? Vừa rồi nha hoàn của muội tìm muội, khôngbiết hai người đã gặp nhau chưa?"

Đào Cẩn lắc đầu, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, "Muội không thấy các nàng, thế tử ca ca biết các nàng ở đâu sao?"

hắn cũng không biết, nhưng mà nguyện ý giúp nàng, "Ta sai người hỏi giúp muội một chút."

Lúc này nàng định không đi Ngô Đồng viện, cũng không đi hậu viện ở cùng một chỗ với nữ quyến, tại sao lại bỗng nhiên biến mất? Tính toán thời gian, có lẽ đã biến mất nửa canh giờ, lúc đợi Bạch Nhụy Ngọc Minh đến, Đoàn Thuần hỏi nàng đã đi nơi nào.

Đào Cẩn ngập ngừng nửa ngày, thuận miệng nói dối, "Muội vừa rồi đi lạc, trong lúc nhất thời không tìm được đường trở về, cho lên mới kéo dài đến bây giờ."

Lời này không giả, Du quận vương phủ quả thật rất lớn, hơn nữa nàng là lần đầu tiên đến, đi nhầm đường đúng là hợp tình hợp lý.

Đoàn Thuần không có hoài nghi.

Rất nhanh Bạch Nhụy Ngọc Minh chạy tới, sau khi nhìn thấy Đào Cẩn, tảng đá lớn trong lòng các nàng rốt cục cũng buông xuống được. Hai người không hỏi nàng đi đâu, Đào Cẩn liền đem lời vừa rồi nói với Đoàn Thuần lặp lại một lần, các nàng buông lỏng một hơi, "Tiểu thư lần tới đừng đi loạn."

Đào Cẩn gật đầu đáp lại.

đi tới Ngô Đồng viện sau, Du quận vương đã đến tiền viện, trong phòng chỉ còn lại Ân Tuế Tình cùng mấy nha hoàn Thế Tử.

Đào Cẩn vào phòng nói với bà vài câu, bởi hôm nay là ngày đặc thù, nàng liền không lưu lại lâu, rất nhanh liền rời đi. Tiền viện đang uống rượu đến tận hứng, sắc trời đã tối, Đào Cẩn muốn về nhà, liền đến phía trước nói một tiếng cùng Đoàn Thuần.

Bạch Nhụy vào trong phòng thông bẩm, nàng ở bên ngoài chờ, không ngờ được trong chốc lát thế nhưng từ trong phòng đi ra hai người.

Giang Hành cùng Đoàn Thuần cùng đứng trước mặt nàng.

Nàng ngẩn ngơ, "Mọi người ra làm gì?"

Giang Hành trực tiếp dắt tay của nàng đi ra ngoài, "Buổi tối trời tối, bản vương đưa nàng trở về."

Đoàn Thuần nhíu nhíu mi, cho dù là trời tối cũng không thể cho phép hắn động tay động chân.

Lúc nghe thấy tin tức nói hắn muốn thành thân cùng Đào Cẩn, tuy rằng không biết hắn dùng phương pháp gì thuyết phục được hoàng thượng, nhưng điều này không có nghĩa hắn sẽ chấp nhận hắn.

Đoàn Thuần vẫn một mực không xa không gần đi phía sau bọn họ, để cho Giang Hành dù cho muốn làm gì cũng không có biện pháp.

Đến Du quận vương cửa phủ, cửa xe ngựa sớm đã chuẩn bị tốt, Đào Cẩn buông tay Giang Hành ra, chuẩn bị đạp lên ghế nhỏ lên xe ngựa.

Nàng ngước mắt nhìn phía đằng sau, Đoàn Thuần liền đứng ở cửa, nàng cắn môi dưới, ít nhiều có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng đối Giang Hành nói: "Ta phải đi, trong khoảng thời gian này Ngụy vương cữu cữu đừng tới tìm ta."

Mày rậm của Giang Hành căng thẳng, "Nàng nói cái gì?"

Nàng thuật lại chi tiết, "Mẫu thân muốn ta trước khi thành thân không được gặp người."

nói xong, nàng tiến vào trong xe ngựa, phân phó xa phu dẹp đường hồi phủ.

Xe ngựa dần dần đi xa, Giang Hành đứng ở tại chỗ, trong đầu vẫn xứ nghĩ tới lời của nàng.

Trước khi thành thân không được thấy mặt? không phải còn tận ba tháng sao?

Sắc mặt hắn trở nên không được tốt, đang muốn xoay người lại, liền thấy phía xa xa có người đangđứng. Bóng đêm mông lung, thấy không rõ bộ dáng của hắn, vóc người đổ có vài phần quen thuộc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio