Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
hậu viện.
Ở hậu viện có không ít cây bạch quả, hoa rơi lả tả, những cánh hoa rơi xuống cũng đã dày một tầng mỏng. Đoàn Nghiễm đi theo người hầu tới phía trước, nhớ tới tật xấu nhiều năm của mình, trong mắthắn ai cũng giống vậy, lúc này tâm tình cũng rất bình tĩnh, không một chút gợn sóng nào.
Phía trước có một lương đình bát giác, nhìn từ xa thì thấy bên trong có một bóng người, nhìn tư thế dường như đang pha trà. Phía sau có hai nha hoàn, ngẩng đầu thấy Du Quận vương đang tiến lại gần, cúi đầu nói cho bà biết.
Ân Tuế Tình giương mắt nhìn ra bên ngoài, vừa vặn đúng lúc Đoàn Nghiễm đã đến gần, tầm mắt hai người chạm vào nhau, bà mỉm cười nhẹ nhàng.
một mùi huân hương nhẹ nhàng phảng phất theo làn gió nhẹ, cùng với lúm đồng tiền trên gương mặt nhã nhặn, làn da trắng nõn nà, giữa mi tâm có một bông hoa mai, tất cả đều được thu vào trong ánh mắt của Đào Nghiễm.