Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Cẩn tiến lên xem, bên trong rõ ràng đến một con còn không có.
Đây là cố ý lừa nàng rồi.
Lý Hồng không muốn chủ tử của mình bị tiểu cô nương xem thường, vì vậy hỗ trợ giải thích: “Vừa rồi cómột con cá mắc câu, nhưng bị tảng đá của tiểu thư dọa chạy mất, nên lúc này đến một con cũng khôngcó.”
Giang Hành ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, giải thích thế này thì thà không giải thích còn hơn.
Đào Cẩn tiếc nuối ‘à’ một tiếng, nhất thời vô cùng áy náy, “Vậy làm sao bây giờ? Ca ca ta vừa rồi ở đó bắt cá, không bằng ta lấy tới cho ngài một con nhé.”
“không cần.” Giang Hành trực tiếp cự tuyệt, hắn còn chưa yếu tới nông nổi đó.
không phải có một con cá sao, sao hắn lại không có khả năng câu được chứ?
không bao lâu sau, Đào Cẩn hứng thú vô cùng nhìn Giang Hành câu cá, thì bên kia truyền đến tiếng hô của Đào Vân.
Nàng ấy đại khái là giải quyết xong rồi, chỉ là Đào Cẩn bây giờ vẫn chưa muốn trở về, liền bảo Bạch Nhụyđi kêu nàng ấy cùng nha hoàn của nàng đến.
Đào Vân đi tới, thấy bên kia là Ngụy vương đang thả câu, rất ngạc nhiên kính cẩn hành lễ: “Tham kiến Ngụy vương.”
Giang Hành bảo nàng không cần đa lễ, một tay đặt lên đầu gối, một tay cầm cần câu, đối với xuất hiệncủa các nàng có chút hứng thú, “Vì sao các ngươi lại ở đây?”
Đào Cẩn chỉ chỉ ven hồ bên kia, “Đại ca cùng Hà công tử ở bên kia nướng nai, nên kêu chúng ta đến nếm thử. Ngụy vương cữu cữu có muốn đến không? Thịt nai rất ngon đấy.”
Đối với lời mời của nàng, Giang Hành lắc đầu, “không cần, tiểu bối các ngươi ở chung một chỗ, ta đi chỉ tăng thêm áp lực.”
Nghĩ vậy hình như cũng đúng, Đào Cẩn liền không miễn cưỡng.
Đào Vân đứng đó một lúc lâu, nói muốn qua bên kia nhìn một chút, Đào Cẩn bảo nàng đừng đi xa, đợi lát nữa còn cùng nhau trở về, nàng gật đầu, liền dẫn hai nha hoàn qua đó.