"Hai năm trước, sau khi con gái bọn họ đã kết thúc việc học tập, từ lúc đó tình cảm đôi bên bắt đầu bị phai nhạt đi. Lúc ấy, bị cáo Đới tiên sinh bắt đầu đầu nhập một hạng kĩ thuật phương diện nghiên cứu, thế là từ nghiên cứu bắt đầu, không quan tâm mọi việc mà cứ tiến hành nghiên cứu."
Nói xong, Giang Ánh Nguyệt ánh mắt có chút lướt qua dượng của mình, sau đó tiếp tục nói: "Từ khi đó bắt đầu, Đới tiên sinh ít thì một tuần về một lần, lâu thì sẽ lên tới một hoặc mấy tháng mới về nhà một lần. Cho dù là liên tục về nhà mấy ngày, người trong cuộc như tôi cũng rất khó nhìn thấy ông ấy, trừ ăn cơm ra, chỉ còn lại là ngủ. Nghiêm trọng nhất đó là không để ý đến người trong cuộc là tôi và cảm giác thụ của cái gia đình này."
"Năm ngoái, bà ấy đột nhiên phát tính bệnh viêm ruột thừa, trong nhà thì chỉ có một mình bà ấy, chịu đựng đau đớn cầu sự giúp đỡ từ chồng là Đới tiên Sinh, nhưng cuối cùng Đới tiên sinh lại sau khi kết thúc cuộc giải phẫu của bà thì chạy quay về lại công việc của mình. Cái này khiến người trong cuộc là tôi đối đoạn hôn nhân này cảm thấy mười phần thất vọng cùng thương tâm, hôn nhân là cái gì? Gia đình là cái gì?"
"Khi bà ấy cần, chồng bà ấy lại vĩnh viễn không thấy bóng dáng đâu, khi bà ấy cô đơn khổ sở, chồng bà ấy vẫn không hề xuất hiện, khi tôi xuất hiện thấy đương sự bị bệnh mà đau đớn, chồng của bà ấy vẫn không thể ở tại thời điểm đó, đoạn hôn nhân này, không biết là còn thừa lại cái gì? Khi một ngôi nhà lại trông như thành một cái chỗ chỉ để nghỉ ngơi rồi thôi, giữa vợ chồng ngay cả chuyện cơ bản như hỏi thăm đôi câu cũng không thể có nổi, cái này chẳng lẽ, còn không tính là tình cảm đã tan vỡ rồi hay sao? Cho nên, người trong cuộc là tôi đưa ra yêu cầu hợp tình hợp lý hợp pháp như thế, hy vọng quan toà thận trọng cân nhắc giải trừ quan hệ hôn nhân giữa hai người bọn họ."
Giang Ánh Nguyệt mỗi chữ mỗi câu, không nhanh không chậm, nhưng mỗi một chữ của cô, đều là nói lên vì bản thân coi trọng công việc, coi công việc quá bận rộn mà xem nhẹ hôn nhân gia đình vợ chồng tình cảm của hai người. Mà không phải chỉ là nói cho Đới Thịnh Duệ nghe!
Đối với việc Giang Ánh Nguyệt lên án như vậy, Đới Thịnh Duệ mới đột nhiên phát hiện, hai năm này, ông đúng là xem nhẹ vợ của ông rồi. Khó trách, vợ ông vốn dĩ vẫn luôn dịu dàng, vậy mà lại quyết liệt đưa ra mong muốn ly hôn.
Nguyên cáo luật sư thay thế người trong cuộc trần thuật về sau chuyển thành bị cáo phải làm trần thuật.
Luật sư của Đới Thịnh Duệ nguyên bản là mượn từ công ty của Sở Hàn Thành đem qua dùng tạm thời, đối với tình huống đều không phải hiểu đặc biệt rõ ràng. Hôm qua định dành một ngày để nghe rõ sự tình của chuyện này, nhưng kết quả hết lần này tới lần khác Đới Thịnh Duệ đều bỏ chạy, thật nhiều tình huống đều không cùng luật sư bên kia câu thông rõ ràng.
Luật sư đại diện đang muốn đứng lên, nhưng Đới Thịnh Duệ lại trước một bước đứng lên.
Ánh mắt của ông vẫn như cũ ngừng lưu tại Hồ Thiến trên thân, mở miệng nói ra: “ Thiến Vân, có lỗi em, anh biết, hai năm này, anh vì nghiên cứu của anh, nên đã xem nhẹ em quá nhiều nhiều lắm rồi. Hai năm này, anh cũng thiếu em quá nhiều thứ. Anh không có thời gian cùng em, không có thời gian chiếu cố em, thậm chí ngay cả khi em ngã bệnh, đều là cuối cùng đuổi tới bệnh viện mới gặp được, nhưng mà, cho dù là dạng này, anh vẫn như cũ không thể đồng ý ly hôn!"
Đới Thịnh Duệ nói, ông dần đi ra vị trí của mình.
Quan toà thấy thế, đang chuẩn bị muốn duy trì hiện trường, nhưng Giang Ánh Nguyệt bên kia lại nhanh chóng cho pháp quan một ánh mắt.
Nguyên bản là cũng có chút giao tình bạn bè người quen, cho nên, ánh mắt của Giang Ánh Nguyệt liền có tác dụng.
Đới Thịnh Duệ từng bước một đi tới gần Hồ Thiến Vân, ôngvừa đi vừa nói: " Hạng nghiên cứu kia, là tâm nguỵen nhiều năm của anh, chỉ cần giải quyết hạng mục kia xong, quốc gia chúng ta ở phương diện này liền cũng không tiếp tục dùng nhận kỹ thuật nước ngoài nữa. Anh không hối hận nghiên cứu của anh, nhưng là anh rất hối hận, vào lúc mà anh làm lúc nghiên cứu, không để ý đến em. Nếu như có thể lựa chọn lần nữa, anh nhất định sẽ dành ra nhiều thời gian hơn để bù đắp cho em."
Đới Thịnh Duệ ánh mắt kiên định, nhìn vợ ở đối diện, con mắt vẫn như cũ mang lấy sự sâu sắc đầy yêu thương.
Hồ Thiến Vân nhìn chồng của mình, không khỏi cắn chặt răng hàm.
"Thiến Vân, em còn nhớ rõ lần đầu tiên mà anh cầu hôn em hay không, anh đã thề anh sẽ yêu em cả một đời, đến nay, cái lời thề vẫn như cũ hiệu nghiệm. Em có còn nhớ rõ lúc chúng ta cùng nhau cố gắng mua căn phòng đầu tiên, nó chỉ mới hơn năm mươi mét vuông, chúng ta ở nơi đó, có con gái của chúng ta, anh nói, anh sẽ yêu em cùng con gái chúng ta cả một đời. Em nói, em cũng sẽ yêu anh cả đời. Thế nhưng, anh không nghĩ tới, anh sẽ tại trong phòng pháp luậy này nghe được em đưa ra lời nói tình cảm đổ vỡ. A Vân, nếu như em đối anh cảm thấy tình cảm đã tan nát rồi, như vậy, anh có thể lại hướng em cầu xin một lần cưới nữa sao? Cầu em cho chúng ta một cơ hội có thể bắt đầu sống lại lần nữa, anh vẫn như cũ bao vệ lời thề năm xưa của anh, yêu em cả một đời."
Đới Thịnh Duệ nói xong, thì quỳ một chân trên đất, lấy ra một chiếc nhẫn cầu hôn……