Truyện tự dịch, tự edit. Vì mới luyện tập nên văn phong không mượt, mong mọi người thông cảm: Yêu....
Sân bay.
Giang Ánh Nguyệt gỡ đôi giày chuyên dụng dùng để lái xe, đổi một đôi giày cao gót nổi bật khí chất, sau đó cũng đổi một cái giỏ dây đeo hai vai, nhanh chóng hướng phía đại sảnh sân bay chạy tới.
Vừa hướng bên trong chạy chậm đến, điện thoại vang lên. Giang Ánh Nguyệt bên cạnh nghe một bên chạy, không có chú ý một chút, trực tiếp đâm vào ngực của người trước mặt. Điện thoại Giang Ánh Nguyệt trong tay không có cầm chắc, liền trực tiếp rơi mạnh xuống đất.
Người bị Giang Ánh Nguyệt đụng đến thì người cúi đầu xem xét, đầu tiên thấy là so với mình thấp hơn tận một cái đầu lại còn là một thân tóc dài, sau đó căm ghét lui lại hai bước. Bên cạnh, trợ lý lên ngay tức thì, phủi liên tục chỗ trên quần áo người đàn ông bị người lạ đụng.
"Không có chuyện không có chuyện, không có đụng bẩn."
"Là bị cái gì đó bẩn sao? Là phụ nữ, phụ nữ!"
Nam nhân tận lực lạnh giọng nói lặp hai lần.
Giang Ánh Nguyệt giờ phút này không có để ý tới người khác được, từ dưới đất nhặt lên tay.
Cô lập tức xem xét điện thoại có phải là bị ném hỏng rồi hay không.
Trong điện thoại di động tiếp tục truyền đến âm thanh của phụ nữ, Giang Ánh Nguyệt mới hô: "Dì, cô cùng Đồ Đồ ra sao?"
Giang Ánh Nguyệt còn chưa có kịp nghe rõ đối diện đáp thế nào, bên này, cái người đàn ông so với cô cao hơn một chút xíu thì không vui đề cao giọng: "Làm sao lại là Cô? Vừa rồi đụng trúng xe chúng tôi, không có để cô bồi thường thì thôi, cô làm sao còn đuổi theo tới?"
"Tôi...."
Giang Ánh Nguyệt xem xét, quả nhiên là người tài xế vừa rồi.
“Tôi không phải đi theo các anh tới, tôi là tới đón người." Giang Ánh Nguyệt lung lay mình nghe trò chuyện bên trong điện thoại, còn nói: "Giúp tôi nói một tiếng có lỗi với nó."
Nói xong, Giang Ánh Nguyệt tiếp tục nghe điện thoại sau đó bước nhanh rời đi.
Lối đi ra, Giang Ánh Nguyệt rốt cục cũng thấy xa xa bóng dáng đứa con trai bảo bối làm cô ngày đêm nhớ mong nghĩ tới.
" Đồ Đồ đại bảo bối của mẹ...."
Giang Ánh Nguyệt hưng phấn, hướng thẳng đến bên trong chạy, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình khi còn mặc quần áo làm việc.
Tại lối đi ra, một bé trai nhỏ nhắn cao chưa tới một mét liền kiếm cách thoát hai cái tay trái phải đang lôi kéo tay hắn của người phụ nữ bên cạnh, giống một cái miếng thịt chạy thật nhanh đến〜 bàn tay, hướng phía Giang Ánh Nguyệt bên này lao đến.
" Ma Ma."
" Bảo bối."
Mẹ con hai người thân mật ôm, mới ôm hai giây, bàn tay liền đẩy thân thể Giang Ánh Nguyệt ra. Sau lưng lịch sự hành lễ, đối Giang Ánh Nguyệt vươn tay một cái mềm mại〜 thịt thịt nhỏ đưa đến.
Giang Ánh Nguyệt cũng lập tức bảo trì lễ phép, ngồi xổm người xuống, đem chính tay mình, ưu nhã để vào trong lòng bàn tay đầy thịt mềm mại trắng nõn nhỏ nhắn kia, lập tức, liền đem tay nhỏ cho phủ lên.
Tay nhỏ nắm bàn tay to, sau đó tiến lên cúi đầu tại trên lưng tay của Giang Ánh Nguyệt hôn lấy một chút. Sau đó lại lần nữa nhào về phía Giang Ánh Nguyệt ôm chặt cứng.
" Ma Ma, con rất nhớ mẹ a."
" Di nãi nãi cùng mẹ nuôi Thanh Ngư dẫn con đi du ngoạn đi, con xác định, con còn có thời gian nghĩ đến mẹ sao?"
" Đương nhiên, nhớ Ma Ma là chuyện bắt buộc"
Giang Ánh Nguyệt nghe được lời như vậy, cao hứng nên tại chỗ thịt nhô trên gương mặt hôn liên tiếp mấy cái.
Cách đó không xa, một bộ dáng cao ngạo lạnh nhạt cùng khuôn mặt tuấn tú chuyển hướng bên này dừng lại hai giây, không chút lưu luyến nào hướng tới đường đi qua phòng VIP bên cạnh đi tới.
Giang Ánh Nguyệt bên này, một người phụ nữ có cách ăn mặc ưu nhã, mang theo cách ăn mặc cùng cách trang điểm ăn mặc mười phần thời thượng niên kỉ. Nữ nhân trẻ tuổi mang theo khẩu trang kính râm, làm việc khiêm tốn.
Nữ nhân đi đến bên người Giang Ánh Nguyệt mới mở miệng giọng nói vang lên, cô phàn nàn nói: "Chỉ biết nghĩ tới con của cậu, cũng không hỏi tớ đã giúp cậu mang theo một đứa trẻ suốt một tuần có mệt hay không nữa chứ."
" Xuỵt, Tiêu Thanh Ngư đại mỹ nữ, đừng nói chuyện lớn như vậy, cậu là danh nhân, chú ý trường hợp. Vạn nhất ngươi bị người ta nhận ra thì làm sao bây giờ? Cậu đã quên, cậu chính là đại võng hồng, sắp là vị đại minh tinh xuất đạo."
" Đi đi đi....."
Người phụ nữ trung niên mở miệng, ôn nhu hỏi: "Nguyệt nhi, về nước rồi, có thích ứng được không?"
" Dì, con còn tốt. Còn dượng thì sao?
Dượng đâu? Nhanh thôi, Giang Ánh Nguyệt sẽ không cần phải hỏi thăm mấy lời này nữa, người phụ nữ trung niên lập tức đổi sắc mặt: "Hắn rất nhanh sẽ không còn là dượng của con nữa đâu, đi cùng một chuyến bay thì thế nào, người ta là đi đường phía của VIP như thế, cùng chúng ta không phải người một đường.
Đúng lúc lúc này, một bên ậm thanh liền truyền đến Giang Ánh Nguyệt, đối với Giang Ánh Nguyệt đây là một giọng nam trung niên rất quen thuộc.
“Thiến Vân em chờ anh một chút”
Nam nhân vội vàng nói:" Giang Ánh Nguyệt, mau giúp dượng ngăn lại dì của con."
Âm thanh của Đới Thịnh Duệ, Giang Ánh Nguyệt cảm thấy quen thuộc nhưng bất quá. Thế nhưng là mắt thấy bên này, Giang Ánh Nguyệt còn không có động tác, dì nhà cô Hồ Thiến Vân đã bận bịu gấp rút rời đi.
Lại nhìn bên cạnh Đới Thịnh Duệ, cùng hắn sóng vai cùng nhau đi tới là hai cái người đàn ông khác, Giang Ánh Nguyệt hơi kém rơi ra tròng mắt đến.
Dựa vào….không phải oan gia ngõ hẹp đi