Giang Hoằng Văn kém chút nữa là phun ra một ngụm máu.
Ông nguyên bản còn có chút tâm tình kích động, lập tức trở nên tức giận đến hổn hển.
Đây là sân bay, tới lui nhiều người như vậy. Ông cũng là nhân vật có mặt mũi, khó tránh khỏi gặp được người quen. Cho dù là không có gặp được người quen, lúc này bị Giang Ánh Nguyệt vậy mà nói như vậy ông thiếu vợ đã khuất một cái mạng, nếu mà xung quanh mọi người nghe được thì tính làm thế nào?
"Con cùng lúc trước vẫn là cái tính tình không tốt như vậy,đã là sau năm rồi, cũng không có sửa đổi được một chút sao?"
"Đổi? Làm sao đổi? Chẳng lẽ muốn tôi nhận thù vì thân sao? Thật có lỗi, làm không được!"
"Mày……... cái đứa nghịch nữ, sáu năm nay mày đi theo bên người ả dì của mày đều học thứ gì?"
Giang Hoằng Văn bắt đầu phát cáu, Tạ Vũ Tuyền ở một bên kéo kéo lấy ông, không ngừng thấp giọng khuyên nhủ.
"Đây là nơi công cộng, anh đừng kích động a. Lỡ có người nhìn thấy, mặt mũi đều sẽ mất hết. Có chuyện gì không thể về nhà lại nói sao, chắc hẳn Ánh Nguyệt cũng mới vừa đến, về nhà, về nhà lại nói."
Tạ Vũ Tuyền khuyên, Giang Ánh Nguyệt khóe miệng mang theo một vòng trào phúng đầy ý cười, giống như là đang nhìn xiếc khỉ đồng dạng nhìn xem cô ta biểu diễn.
Sáu năm trước, cô ta dựa vào cái bộ dạng đóng kịch như vầy, lừa cô để trở thành bạn thân, lừa gạt đi ba của cô, lừa gạt thành công khiến cô phải rời nhà bỏ đi. Bây giờ, Giang Ánh Nguyệt căn bản không nhải nổi cái bộ dáng này của Tạ Vũ Tuyền.
"Sáu năm, cô cùng lúc trước thật đúng là một chút đều không có thay đổi. Đóng làm bạch liên hoa lâu như vậy, cô không mệt mỏi sao?"
"Ánh nguyệt, chúng ta trước kia là bạn tốt nhất a, hiện tại lại là người một nhà, nói như cậu vậy, tớ thật sự rất thương tâm."
"Thương tâm? Cô còn có thể diễn trông thật hơn một chút có được hay không?"
Giang Ánh Nguyệt vừa thốt lên xong, theo nhau mà tới, chính là‘ ba’ một tiếng thanh thúy lưu loát tiếng bàn tay va chạm vang lên.
Nháy mắt, chỉ thấy trên mặt của Giang Ánh Nguyệt nhiều hơn năm cái dấu ngón tay.
Kia là dùng mười đủ mười như thế khí lực đánh qua tới, Giang Ánh Nguyệt toàn bộ đầu óc đều bị đánh‘ ong ong’ vang lên mấy giây mới khôi phục tới.
Một bàn tay, nháy mắt đưa tới người chung quanh như thế vây xem.
Tạ Vũ tuyền cúi đầu trong nháy mắt đó, trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý. Sau đó ngẩng đầu liền đi giữ chặt Giang Hoằng Văn: "Hoằng Văn, anh vừa làm cái gì vậy nha? Ánh Nguyệt sáu năm đều không có về nhà, anh sao có thể đánh cậu ấy chứ? Là con gái thì phải giáo dục thật tốt, cậu ấy làm như thế thì không tốt, ở cái trường hợp công cộng thế này thì càng không nên đánh cậu ấy nha."
Giang Ánh Nguyệt sờ tay lên mặt, chạm nhẹ, sau đó từ từ trong bọc xuất ra khăn tay nhẹ nhàng xoa lau khóe miệng một chút.
Phảng phất mọi chuyện đều không có gì xảy ra, cô nhẹ nhàng lạnh đạm nhìn Giang Hoằng Văn nói đạo lý: "Sáu năm trước tôi cũng đã nói,đó là lần cuối cùng tôi nhẫn nhịn để cho ông đánh tôi. Tôi nghĩ, phòng khách này bên trong hẳn là có camera giám sát, cho nên, chứng cứ cố ý đả thương người, tôi sẽ đi lấy, cũng mời ông chuẩn bị kỹ càng phối hợp điều tra."
"Mày nói cái gì?"
Giang Hoằng Văn cơ hồ không dám tin vào lỗ tai của mình, con gái ông, đây là muốn cáo ông đã cố ý đả thương người?
"Tôi nói, ông, không có tư cách, đánh tôi!"
Giang Ánh Nguyệt từng chữ nói ra, rõ ràng lần nữa nhấn mạnh lại điều cô vừa nói một lần nữa.
Giang Hoằng Văn cảm thấy tay đều phát run, Tạ Vũ Tuyền lại đứng dậy, một mặt ủy khuất buồn khổ đối với Giang Ánh Nguyệt. Lại là cúi đầu rồi lại là xin lỗi nói: "Ánh Nguyệt, thật xin lỗi thật xin lỗi, đều là tớ không tốt. Tớ nói nhầm để hai cha con các cậu gặp mặt liền náo thành dạng này. Tớ xin lỗi cậu, mong cậu thu hồi lời mới vừa nói đi, ba ba của cậu đã có tuổi, chịu không được cậu dày vò anh ấy như vậy a."
"Đủ rồi, Tạ Vũ Tuyền! Cô là ai, tôi còn không rõ ràng lắm sao? Thu hồi cái bộ mặt đôi trá của cô lại đi, tôi nhìn là lại cảm thấy buồn nôn! Sáu năm trước, thời điểm mẹ tôi qua đời, tại lúc đó ba tôi cũng đi theo‘ qua đời’ luôn rồi!"