Theo Bạch Thiểu Hiên,Deborah và William trở về,Dịch Thừa và Cổ Dĩ Tiêu trở lại cuộc sống bình thương.Ngoại trừ có một ngày Cổ Dĩ Tiêu biết được Deborah là bạn gái cũ của Dịch Thừa, không được tự nhiên chừng vài ngày.
Chuyện này không thể nghi ngờ con gái nhất định không thích,Dịch Thừa đã trải qua vài lần kinh nghiệm cho nên từ từ dụ ngọt nhưng cuối cùng không giải quyết được gì.
Một ngày buổi tối Cổ Dĩ Tiêu đi đến nhà Cổ Dĩ Sênh gặp một chuyện lớn.
Đó là một ngày buổi tối Cổ Dĩ Sênh phải tăng ca bởi vậy trong nhà chỉ có hai người Lăng Thiên và Cổ Dĩ Tiêu. Cổ Dĩ Tiêu ăn xong món ăn dinh dưỡng bữa tối do Cổ Dĩ Sênh làm, ngậm cây tăm đi rửa chén. Lăng Thiên nói muốn giúpn Cổ Dĩ Tiêu nhìn cô mang thai nói một câu:“Vẫn nên để em làm,chị hiện tại thuộc loại người già yếu,em cũng không dám bắt nạt chị, nếu không em sẽ bị cho là đứa bé nghịch ngợm sẽ bị anh mắng .”
“Em đây là quan tâm chị hay là châm chọc chị nha?” Lăng Thiên che miệng cười, đánh cô một cái,“Em nói thêm một chút,chị thuộc loại già hay bệnh tàn?”
“Hắc hắc.” Cổ Dĩ Tiêu quơ đầu,“Là bà già thân tàn chí vẫn kiên cường!”
Lăng Thiên gãi ngứa cô,Cổ Dĩ Tiêu cười to hét lớn,hoa chân múa tay vui sướng lại bỗng nhiên phát hiện Lăng Thiên ôm bụng, có chút không đứng vững. Cổ Dĩ Tiêu trong lòng hoảng hốt,không phải cô không cẩn thận làm động thai khí Lăng Thiên ?!Cô giống như có thể thấy tình cảnh Cổ Dĩ Sênh một tay cầm dao giải phẩu, một tay cầm thái đao đuổi giết cô, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Tiêu…… Xong rồi……” Lăng Thiên đỡ khung cửa,“Chị…… chị……”
“Chị dâu,chị ngàn vạn lần đừng sanh non nha!!” Sắc mặt Cổ Dĩ Tiêu như tro tàn, rồi lại không biết làm sao bây giờ.
“Chị…… Có thể phải…… phải sinh ……” Đau bụng sinh con rất khó,Lăng Thiên vội vàng chỉ vào phòng khách,“Mau, mau gọi điện thoại……”
“A?! Anh em rõ ràng nói dự tính ngày sinh là cuối tuần!” Cổ Dĩ Tiêu chỉ trời mắng to,“Cổ Dĩ Sênh anh là lang băm!” Mắng thì mắng cô còn phải gọi điện thoại đến bệnh viện, gọi người đưa xe cứu thương tới đón Lăng Thiên. Gọi xe cứu thương xong cô lại gọi điện thoại gấp cho Cổ Dĩ Sênh,“Lang băm! Vợ anh phải sinh !…… Ở nhà! Em gọi là xe cứu thương …… Anh trở về có ích lợi gì,anh cũng không phải ở khoa phụ sản !Anh đừng vội nha,ở đây không phải có em Cổ Dĩ Tiêu sao?…… Cái gì?! Anh cư nhiên coi rẻ em!Gì?Gì nha! Khốn kiếp! Cư nhiên cắt điện thoại em!” Cổ Dĩ Tiêu căm giận treo điện thoại.
Thấy Lăng Thiên ôm bụng kêu không ngừng,Cổ Dĩ Tiêu ra vẻ rất có kinh nghiệm khuyên nhủ:“Chị dâu,chị nhịn xuống nha,đừng hét, hiện tại đau ấy tính là cái gì ? Chừa chút khí lực chút nửa sinh đứa bé.”
“Thật sự…… Rất đau nha……” Thật muốn mạng người ta! Lăng Thiên cắn răng,sau đó vội vàng lấy hơi.
Di động Cổ Dĩ Tiêu vang lên,cô không kịp xem tên trên màn hình:“Sao! Người nào!”
“Dĩ Tiêu……” Dịch Thừa tâm tình vô cùng tốt hôm nay rốt cục hoàn thành luận văn sáng tác. Ngâm mình ở trong bồn tắm,thoải mái duỗi hai chân, chung quanh đều là bọt khí màu trắng.
Chỉ nghe trong điện thoại truyền đến tiếng khẩn thiết của:“Anh có sinh con qua chưa? Nhanh nói cho em biết, đau bụng phải làm thế nào mới có thể giảm bớt thống khổ?!”
Sau đầu Dịch Thừa rơi xuống một đường hắc tuyết,“Anh…… đời này chưa từng sinh con qua ……”
“Ngay cả con cũng không sinh được,anh thật vô dụng!” Cổ Dĩ Tiêu hét lớn.
Dịch Thừa ủy khuất nhìn thoáng qua cấu tạo phái nam dưới mặt nước,khóc không ra nước mắt.“Anh phải sinh ?” Dịch Thừa thuận miệng nói một câu, theo sau lại hối hận đến cơ hồ muốn đem đầu vùi vào trong nước tự sát. Không thể nào,Dịch Thừa ngươi đừng làm chuyện ngớ ngẩn nửa! Cô ta như vậy ngươi cũng bắt chước sao? Quả nhiên gần đỏ thì đỏ, gần mực thì đen,gần người biến thái tất nhược trí a.
“Chị dâu em phải sinh ,anh hai lại không ở đây…… Ai ya!Thật là nóng lòng chết nha,em chưa sinh con anh cũng chưa sinh qua, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ!” Cổ Dĩ Tiêu cuống cuồng nắm lấy tóc mình,nhìn Lăng Thiên đau đến nước mắt rơi xuống,cô nguyền rủa xe cứu thương tại sao còn chưa đến!
“Đừng vội……”
Dịch Thừa mới nói hai chữ đã bị Cổ Dĩ Tiêu cắt đứt,“Anh thật là,chị ấy đau như vậy em có thể không vội sao?Xe cứu thương đến giờ còn chưa đến,chị dâu lại kêu đau…… Không thèm nghe anh nói nữa!”
“Bốp” một cái,Cổ Dĩ Tiêu treo điện thoại Dịch Thừa.
Dịch Thừa cười khổ,đối với Cổ Dĩ Tiêu yêu mãnh liệt thêm vài phần. Hắn rơi vào tay giặc,Cổ Dĩ Tiêu càng bướng bỉnh càng biến thái hắn lại càng thích cô, hắn vĩnh viễn không biết Cổ Dĩ Tiêu bước tiếp theo làm cái gì, sẽ nói cái gì, cho nên mỗi một giây cô đối với Dịch Thừa mà nói đều là mới mẻ vô cùng . Dịch Thừa ơi Dịch Thừa, người dạng gì sẽ thích người như vậy,chẳng lẽ trong xương ngươi cũng giống Cổ Dĩ Tiêu sao? Sắc mặt Dịch Thừa nghiêm nghị cứng rắn nhìn thoáng hình ảnh của mình trong gương,thấy thế nào cũng là một người đứng đắn, thật sự không giống sinh vật tên Cổ Dĩ Tiêu kia nha.
………………….
Trước tết âm lịch Dịch Thừa rời khỏi thành phố X,đến thành phố F chúc mừng năm mới với cha mẹ hắn. Hắn một ngày gọi một cú điện thoại cho Cổ Dĩ Tiêu, phát giác không thường xuyên thấy thấy cô ngày tháng thật khó trôi qua. Bất tri bất giác nhớ đến hai người “Giao chiến” đã muốn một năm,một năm trước vì đáp án năm chữ kia khiến cho hắn bắt đầu chú ý Cổ Dĩ Tiêu, ngay lúc đó hắn làm sao cũng không nghĩ đến hắn và cô nữ sinh này phát triển đến trình độ hôm nay.
Tết âm lịch qua,Dịch Thừa trở lại thành phố X,bắt tay vào làm luận văn chỉ đạo và trả lời cho sinh viên chưa tốt nghiệp. Vì tránh lúc trả lời bởi vì tình cảm cá nhân mà cho Cổ Dĩ Tiêu cao điểm,hắn tính tránh khi Cổ Dĩ Tiêu trả lời câu hỏi để công bằng với các học sinh khác.
Khai giảng không quá vài ngày thì bắt đầu ghi danh trao đổi giáo viên đi Ninh hạ,nhưng chỉ có một ít trợ giáo và giảng sư ghi danh, phó giáo sư cùng giáo sư cấp cao một người cũng không có,bởi vì bọn họ không muốn đến nơi đó. Trong trường hy vọng ít nhất có một phó giáo sư hoặc giáo sư đi Ninh Hạ, trong trường cố ý nguyện theo vài phó giáo sư lựa chọn, hai người đi. Mọi người thực tự nhiên đem ánh mắt đặt ở trên người tuổi trẻ Dịch Thừa, bởi vì hắn có năng lực và thời gian,chẳng qua Dịch Thừa vẫn không có ngỏ ý.Nếu hắn vẫn độc thân hắn sẽ xem xét một chút nhưng mà hắn tạm thời luyến tiếc rời khỏi Cổ Dĩ Tiêu,cho nên cũng không muốn đi Ninh Hạ.
Một ngày nọ Dịch Thừa nhận được điện thoại viện trưởng,bảo hắn hết giờ lên khóa đến văn phòng viện trưởng. Dịch Thừa có loại dự cảm bất hảo,cảm thấy được viện trưởng tìm chính mình tám chin phần là muốn hắn đi công tác, khuyên hắn đồng ý đi Ninh Hạ.
Gõ của phòng viện trưởng,Dịch Thừa vào trong liền thấy viện trưởng nghiêm mặt ngồi ở trước bàn công tác giống như bị chó cắn một cái. Hắn đi đến phía trước, gật đầu một cái.
“Mời ngồi.” Viện trưởng nói,“Dịch Thừa,cậu vốn là giáo sư rất có tiền đồ,nhưng mà……”
Biến chuyển trọng điểm ở câu phía sau kia. Dịch Thừa nghiêm nghị chú ý nghe sau câu “Nhưng mà” là gì.
“Nhưng mà cậu tại sao làm ra chuyện như vậy?” Viện trưởng cầm trong tay một cái phong thư,“Không biết ai đã chụp, còn viết báo cáo đưa ta xem, hắn rất có thể muốn đem những tấm hình này giao cho nhà báo.”
Dịch Thừa không giải thích được tiếp nhận phong thư, bên trong rơi ra vài tấm hình chụp hắn và Cổ Dĩ Tiêu thân mật, mặt hắn chụp rất rõ ràng so với Cổ Dĩ Tiêu thì chụp không rõ lắm,phần lớn là mặt bên cạnh.Đề mục báo cáo chính là:“Học sinh đại học X tình nghi hối lộ phó giáo sư trẻ tuổi, tác phong và kỷ luật bên trong trường cao đẳng làm cho người ta lo lắng”. Dịch Thừa sửng sốt vài giây, tiếp tục xem nội dung trong báo cáo.
“Đây là lời đồn.” Dịch Thừa nhịn không được lập tức làm sáng tỏ.
“Nếu chuyện này bị đưa lên báo thì sẽ không còn là lời đồn.” Viện trưởng cau mày,“Ta không biết hắn gửi cho ta vật này nhằm mục đích gì, bất quá chuyện vấn đề về tác phong rất nghiêm trọng ,hơn nữa trong xã hội đối với chuyện này vô cùng mẫn cảm……”
“Không có hối lộ!” Dịch Thừa đứng lên, đem ảnh chụp đặt sang một bên,“Tôi chưa từng có quan hệ bất chính với học sinh, người đưa tin và ảnh chụp này thuần túy chính là dụng tâm phỉ báng.”
“Cho dù là phỉ báng đối với cậu cũng không có lợi. Chứng cớ xảy ra nơi này……” Viện trưởng chỉ vào tấm ảnh chụp,“Phóng viên sẽ đi điều tra cô gái chụp trong ảnh là ai, một khi phát hiện cô thật là học sinh của cậu, cho dù cậu có trăm miệng cũng khó giải thích.Cậu phải biết rằng lực lượng truyền thông so với cậu tưởng tượng càng thêm đáng sợ như thế nào. Hơn nữa hậu quả cũng không phải một mình cậu gánh vác, trường học cũng có trách nhiệm, còn có cô gái trong ảnh, nếu cô ấy thật là học sinh của cậu, xử phạt nhẹ nhất chính là bị khai trừ học tịch.”
Viện trưởng thấy Dịch Thừa hồi lâu không nói chuyện, liền nói tiếp:“Gặp chuyện như vậy trong trường phải lập tổ điều tra, nhưng mà không phải điều tra người chụp ảnh mà là điều tra cậu.”
“Viện trưởng, chỉ sợ mục đích người gửi ảnh này không phải muốn cho truyền thong biết, mà là nhằm vào tôi.” Dịch Thừa đem phần báo cáo kia đặt lên bàn,“Nếu thật sự muốn tung tin hắn trước đó đã đem hình này đến toà soạn.”