Có đánh chết, Thẩm phu nhân cũng không ngờ được, cô con gái nhát gan tựa hồ không có chủ kiến gì lại đột nhiên nói ra những lời này, trong khoảnh khắc cũng kinh trụ, giọng nói vô thức mang theo phẫn nộ bất bình xen lẫn nỗi lòng vang lên, không khỏi có ý chất vấn.
Lão phu nhân và Kim phu nhân đứng bên nghe được câu nói đó, trong lòng cũng cả kinh hoảng sợ, hốc mắt mở to nhìn chằm chằm nữ tử có sắc mặt tái nhợt đang ở trên giường, bản thân chỉ biết khiếp sợ không thôi.
Nó có biết mình đang nói gì không?
Chưa nói đến Thất điện hạ, một thân ưu tú bất phàm được các cô nương trong khắp thiên hạ ái mộ, nàng không biết tự mình nắm bắt hôn sự này đúng là khiến người ta bất mãn không thôi. Bên cạnh đó, chỉ bằng thân phận của Thất điện hạ, hôn sự này do Hoàng thượng thánh ban, nào phải ai muốn nói hủy là có thể hủy được.
Đúng là tiểu nha đầu trưởng thành từ vùng thâm sâu, đúng là một đứa trẻ không hiểu chuyện mà!
Thẩm Nghiên Tịch âm thầm cong khóe miệng lên, tuy nói là nàng có mục đích riêng thật, nhưng những lời này cũng chính là tiếng lòng của nàng chứ bộ!
Ai quy định rằng người đàn ông được người khác thích thì nàng nhất định phải thích, người đàn ông mà người ai nấy đều muốn gả đâu đồng nghĩa là nàng cũng phải vui vui mừng mừng gả cho hắn a?
Nếu các ngươi có thể từ chối được hôn sự này, bổn tiểu thư vạn phần cảm kích, từ đây về sau tuyệt đối sẽ không để các ngươi phải khó xử nữa mà, chậc, chậc!
Tâm niệm là thế, song sắc mặt nàng vẫn không hề chuyển đổi, vẫn một bộ dáng vừa bị kinh sợ, tựa như vì một tiếng chất vấn của mẫu thân khi nãy và không khí trầm ngưng trong phòng dọa cho một phen, cả người co rúm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn buông thõng khẽ cắn cánh môi, bọt nước đã ẩn hiện nơi khóe mắt, lã chã chực khóc tựa như đang chịu một sự uất ức rất lớn.
Trong lúc tâm can Hương Hương lặng lẽ khen ngợi công phu diễn xuất của chủ tử mình, nàng lại nghẹn ngào lau nước mắt: "Nghe nói Thất điện là kiệt xuất trong chốn rồng tiên, phong thái tao nhã, một con ma ốm chết, không tài, không mạo như con há có thể xứng đôi với ngài ấy? Không khỏi quá ủy khuất cho Thất điện hạ rồi!"
Vẻ mặt Thẩm phu nhân khẽ khựng lại, dường như lúc này đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn nhìn con gái mình hỏi: "Những lời này là ai đã nói với con?"
Thẩm Nghiên Tịch lập tức ngẩng đầu nhìn bà, vừa kinh ngạc lại như ngẩn ra, đôi mắt sáng loe lé chột dạ khẽ chếch đi, lắc đầu, "Không có… không có ai nói cả, chỉ là… chỉ là do con… con…"
Trong tình huống này, nàng càng nói vậy lại càng ra vẻ "giấu đầu lòi đuôi", cũng càng khiến người ta vững tin một việc gì đó.
Cho nên, sắc mặt của Thẩm phu nhân càng khó coi hơn, ánh mắt sáng loe lóe, cơn giận vừa được nén xuống lại lập tức trào ra, lành lạnh liếc mắt về phía Kim phu nhân một cái, sau đó nhẹ nhàng trách: "Con nói bừa gì vậy? Hôn ước của con và Thất điện hạ là do Hoàng thượng thanh ban, đất trời tạo nên, ai dám nghi ngờ? Hở?"
Sắc mặt của Kim lão phu nhân và Kim phu nhân cũng có chút khó coi, hiển nhiên hai người hiểu rõ Thẩm Nghiên Tịch sở dĩ nói ra những lời này nhất định là liên quan đến Tứ tiểu thư nhà mình, nhất định do ban nãy nha đầu kia xông vào đã nói ra những lời không nên nói đây mà.
Nhưng bây giờ Thẩm phu nhân nói ra những lời này là có ý gì? Hoàng thượng thánh ban hiển nhiên không thể nghi ngờ, Tứ tiểu thư nhà mình nói những lời này chẳng phải là phạm tội bất kính với Hoàng thượng?
Sắc mặt của lão phu nhân lập tức trầm xuống, lồng ngực của Kim phu nhân cũng phập phồng vài cái, nhìn nhìn bóng lưng có chút tức giận của em gái chồng, lại không che giấu được sự mỉa mai châm chọc của mình.
Năm xưa, cũng vì hôn ước này, người không ngần ngại đưa nhi nữ ốm yếu của mình ra ngoài là nàng ta, nhiều năm sau cũng chỉ vì hôn ước này mà đại hiển tình thương của người mẹ, thậm chí không tiếc dùng Hoàng thượng để đe dọa chính nhà mẹ đẻ mình. Thật không hổ danh là cành vàng lá ngọc, thiên kim của Hầu phủ, kim tôn ngọc quý Tể tướng phu nhân!
Ánh mắt bà chuyển sang Thẩm Nghiên Tịch, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhu nhược, thần thái nhát gan hoảng hốt… trong lòng bà cũng không cầm được tiếc thương.
Phát giác được sự chuyển biến trong ánh mắt của Kim phu nhân, Thẩm Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn bà, ánh nhìn đó có chút xíu thương tiếc ẩn giấu, lại ngẩn ngơ như không rõ chuyện gì.
Không lẽ bà mợ này bị kích thích quá độ nên thẩn thờ luôn? Vừa nãy còn dịu dàng cười hề hề, trong nháy mắt lại lộ vẻ xót thương nàng?
Ánh mắt thu hồi, mặc dù trong lòng nàng đã ngàn xoay trăm đảo nhưng vẻ mặt trước sau vẫn không biến đổi, vừa nãy cái nhìn của Kim phu nhân lọt vào trong mắt mọi người cũng trở nên dè dặt, lại càng cảm thấy đứa nhỏ này không thể khiến người ta không tiếc thương.
Thẩm phu nhân nhẹ nhàng vỗ về nàng qua lớp chăn, cực kỳ giống một mẫu thân đang đau lòng cho con gái mình, nàng dịu dàng nói: "Hãy điều dưỡng thân thể cho khỏe đã rồi tính sau. Những chuyện khác con không cần nghĩ nhiều, cứ an tâm nghi ngơi đi."
Nàng ngẩng đầu nhìn bà, đôi mắt sương mù mang theo vẻ vô tội, lại lung linh như một tầng lụa mỏng, trong trẻo nhưng lạnh lùng che giấu mọi ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu, nàng ấp úng gật đầu thật nhẹ, sau đó lại co mặt vào trong chăn.
Thẩm phu nhân và lão phu nhân cùng Kim phu nhân dẫn theo đám nha hoàn rời khỏi phòng, chỉ để lại một mình Hương Hương hầu hạ nàng.
Thẩm Nghiên Tịch nằm trên giường trong phòng, nghe được các bà vừa ra đến cửa đã bắt gặp Thẩm Nghiên Huyên vội vã chạy đến hỏi thăm, nghe ra được trong giọng nói của vị Tam muội muội này hết mực lo lắng và quan tâm, cũng nghe được tiếng ngăn cản của mọi người, nói là không muốn quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của nàng.
Ngoài cửa rất nhanh trở nên yên tĩnh, ngoài hai nha hoàn được để lại hầu bên ngoài và Hương Hương, còn lại đều đã đi xa. Sau một hồi náo nhiệt này, Thẩm Nghiên Tịch cũng không còn tâm trạng chợp mắt nữa.
Hương Hương chỉ đứng bên cạnh, cảm giác được tâm trạng của chủ tử mình rất không tốt, trên mặt cũng mang nét giận dữ, thấy cửa phòng đã đóng chặt mới lên tiếng:"Chủ tử, nô tỳ đã điều tra rồi, vừa nãy người châm trà cho Kim lão phu nhân và tiểu thư chính là một nha hoàn tên Thiên Xảo, là tam đẳng nha hoàn của lão phu nhân, ngày thường cơ hồ không có tư cách đến gần bên người lão phu nhân nữa là, tính cách cũng bình bình thường thường không có gì nổi bật, nhưng mà tựa hồ vô cùng thân thiết với nha hoàn bên cạnh Tứ tiểu thư, quan hệ cũng rất tốt."
Lại là Tứ tiểu thư?
Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch chuyển động, bỗng nhiên nhìn chằm chằm dưới chân giường một lát.
Dưới gầm giường này còn cất giấu một vị khách không mời mà đến, có nên đưa trả về làm quà đáp lễ không nhỉ? Ít nhiều cũng đỡ bị người ta nói Thẩm Nhị tiểu thư nàng không hiểu lễ nghi a!
Nghĩ là làm ngay thôi!
Nàng bò dậy, khom lưng từ trong gầm giường lôi ra một người mang vẻ mặt hoảng sợ đến tuyệt vọng, thuốc chắc là vẫn còn đang ẩn trong cơ thể chưa đến thời gian phát tác cho nên hiện giờ hắn vẫn tỉnh táo, thế nên hắn mới càng thêm lo sợ.
Bởi vì hắn không biết Thẩm gia biểu tiểu thư sắp làm gì với mình, nhưng chỉ bằng việc đút thuốc vào miệng hắn khi nãy cũng đủ biết, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, nghĩ đến hiệu quả của thuốc này, hắn chỉ hận sao lúc này bản thân không thể chết quách đi cho xong.
Nhưng bây giờ hắn thật muốn có người giết mình một phát cho xong, sự sợ hãi xâm chiếm khiến cả người hắn run rẩy mất tự chủ, song vẫn cảm thấy bản thân sẽ còn một chút hy vọng.
Cho nên khi bị Thẩm Nghiên Tịch kéo ra khỏi gầm giường, ánh mắt hắn tuy sợ hãi nhưng vẫn mang theo chút ít cầu xin, tựa hồ muốn xin nàng hãy buông tha cho hắn.
Khóe môi Thẩm Nghiên Tịch cong lên cười khẽ, còn Hương Hương đứng cạnh trơ mắt nhìn chủ tử mình từ đáy giường lôi ra một tên đàn ông thì chấn động vô cùng, hơi thở cũng chậm lại, tựa hồ đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra, lại giống như đang tràn ngập nghi ngờ, thất thanh hỏi:"Chủ tử, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Sao chủ tử lại giấu một gã đàn ông ở dưới giường chứ?
Thẩm Nghiên Tịch nắm áo người đó cùng đứng dậy, làm một dấu tay ra hiệu cho Hương Hương đừng ồn ào, sau đó kéo hắn đến trước cửa sổ, lặng lẽ mở cửa ra.
Hai nha hoàn của Hầu phủ cẩn trọng giữ ở cửa ngoài song không hề phát hiện được cửa sổ phòng ở một hướng khác đã được mở ra. Thật ra cũng không ai ngờ được con người yếu đuối bệnh tật vừa bị Tứ tiểu thư của nhà mình khi dễ đến độ nước mắt lưng tròng, một biểu tiểu thư đáng thương như vậy lại có năng lực leo cửa sổ mà chuồn ra ngoài.
Thẩm Nghiên Tịch để lại Hương Hương trong phòng để yểm trợ, dẫn theo gã sai vặt trong Hầu phủ rời đi, hoàn toàn không khó khăn để tránh mặt được tất cả mọi người, hướng thẳng về phía sân phòng của Kim Tiểu Dung.
Lại không hề phát hiện được ngay lúc nàng vượt qua hòn giả sơn, có một mảnh áo màu nguyệt sắc vừa bước ra, nhẹ như mây bay không hề phát ra tiếng động, lạnh nhạt nhìn bóng lưng nàng như chú báo đốm um dung rời đi, khóe mắt hắn khẽ nhướng lên.