Mọi người: "......"
Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Triều bị cha mình phớt lờ tại chỗ, ngón tay trong ống tay của hắn chậm rãi nắm chặt ——
Hôm nay thật sự đã thay đổi rồi!
Không được, hắn sẽ không cho phép điều đó xảy ra!
Nha đầu kia chính là cỏ dại, cỏ dại nên sống dưới đất và bị người giẫm đạp, sao có thể nhận được sủng ái?!
Hắn nhìn về phía thân muội Cố Thiên Tình của mình, miệng nhỏ của Cố Thiên Tình cũng đang mím chặt.
Ánh mắt hắn chợt lóe: "Thiên Tình, đi theo ca, ca có chuyện muốn hỏi muội." Hắn bước đi ra ngoài trước.
Ánh mắt Cố Thiên Tình sáng lên, lập tức đi theo hắn.
Hiện tại, huynh muội bọn họ mới là dòng chính, mới là chủ nhân tương lai của tướng quân phủ, những người khác —— đều không phải!
........
Cố Tích Cửu đã kiếm được một khoản ở trong thư phòng Cố Tạ Thiên. Cố Tạ Thiên nóng lòng muốn bồi thường cho nàng, vì thế đưa nàng tới Trân Bảo Các, hào phóng cho nàng chọn bất cứ bảo vật nào trong đó.
Tướng quân phủ đã tồn tại nhiều năm như vậy, trong Trân Bảo Các tất nhiên có rất nhiều thứ tốt. Rất nhiều thứ quý giá được bày trên mấy cái giá gỗ đàn hương.
Cố Tích Cửu tất nhiên sẽ không khách khí với ông, quả nhiên chọn lấy vài món. Nàng còn cực kỳ tinh mắt, chọn ra được mấy bảo vật đều rất có ích.
Ví dụ như một thanh đoản kiếm hai lưỡi, ví dụ như một chiếc áo lụa bằng vàng bất khả xâm phạm, ví dụ như một cái túi trữ vật màu xanh ngọc.
"Cửu nhi, vì sao con lại chọn cái này?" Ánh mắt Cố Tạ Thiên dừng trên túi trữ vật ở trong tay nàng.
Ở thế giới này, mặc dù túi trữ vật là thứ rất khan hiếm quý giá, nhưng trong Trân Bảo Các của tướng quân phủ vẫn có hai cái.
Túi trữ vật cũng được phân chia phẩm cấp, thượng phẩm - là loại túi có phẩm cấp tốt nhất, tiếp đó chính là trung phẩm và hạ phẩm.
Trong này có hai túi trữ vật trân quý, có phẩm cấp là trung phẩm và hạ phẩm.
Cố Tích Cửu đã lựa chọn cái túi hạ phẩm, được đặt ở một góc rất tối.
Trong khi một cái khác được đặt ở một nơi tương đối dễ nhìn thấy, thậm chí chiếc hộp chứa nó cũng xa hoa hơn cái túi mà Cố Tích Cửu đã lấy.
Cố Tích Cửu nhìn nhìn túi trữ vật trong tay, thật ra nàng cũng biết cái này không tốt bằng cái kia, nhưng Thương Khung Ngọc trên cổ tay nàng liên tiếp truyền âm trong đầu nàng, nói nàng chọn cái này.
Cố Tạ Thiên đưa một cái khác tới trước mặt nàng: "Cửu nhi, cái này là túi trữ vật trung phẩm, cái kia của con chỉ là hạ phẩm. Hay là con lấy cái này đi?"
Túi trữ vật trong tay Cố Tạ Thiên có màu hồng nhạt, màu sắc trông hấp dẫn hơn, vừa nhìn thấy chính là bảo vật, so với cái túi trong tay Cố Tích Cửu muốn cao cấp hơn nhiều, hơn nữa cũng thích hợp cho nữ hài tử sử dụng.
"Phải là cái này, chủ nhân, phải lấy cái này. Đừng lấy cái loè loẹt kia! Đẹp chứ không xài được!" Lắc tay Thương Khung Ngọc lo sợ Cố Tích Cửu sẽ đổi ý, tiếp tục truyền âm.
Vì thế Cố Tích Cửu vẫn không thay đổi, để cái túi trữ vật kia vào trong ống tay áo, giọng điệu kiên định: "Cửu nhi cảm thấy tương đối hợp ý với nó, vì thế vẫn muốn lấy nó. Hơn nữa, nữ nhi cũng không có nhiều thứ lắm, cái này là đủ rồi."
Rõ ràng là mấy câu nói rất bình thường, nhưng lại khiến Cố Tạ Thiên thất thần một lát.
Sau khi Cố Tích Cửu đi ra ngoài, ông ngửa đầu nhìn trời, thở dài một hơi: "A Tinh, nó thực sự đã chọn hai vật mà nàng từng dùng. Là...... là nàng đang chỉ điểm cho nó hay sao?"
Ông lại cúi đầu nhìn nhìn túi trữ vật trung phẩm trong tay, sau đó thở dài một hơi: "A Tinh, cái túi trữ vật này năm đó ta dự định sẽ đưa cho nàng, muốn nàng hồi tâm chuyển ý. Nhưng không ngờ rằng ta còn chưa kịp đưa cho nàng, nàng...... nàng đã ôm hài tử chạy mất. Nàng thà rằng nhảy vực cũng không chịu trở về với ta...... A Tinh, nếu nàng còn sống, nàng có bao giờ hối hận hay không......"
......
Tướng quân phủ vốn tưởng rằng chỉ là một hồi gia yến, không ngờ mọi người còn chưa kịp ngồi xuống đã có hai vị khách quý tới chơi!