Tuyên Đế vẫy tay về phía ngự y, ngự y quả nhiên đi qua.
Cố Thiên Tình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng lại bị Cố Tạ Thiên chặn đứng.
Sắc mặt Cố Tạ Thiên xanh mét, trên người đã tràn ngập sát khí, cầm lấy cánh tay Cố Thiên Tình, nói giọng lạnh lùng: "Nếu trong lòng không có quỷ thì sợ cái gì?!"
Khi ngón tay ngự y sắp chạm vào tĩnh mạch trên cổ tay Cố Thiên Tình, sắc mặt Cố Thiên Tình tái nhợt giống như người chết, quỳ thịch một tiếng xuống mặt sàn: "Không cần kiểm tra...... Dân nữ đúng thật...... đúng thật đã mang thai trong người......"
Cố Tạ Thiên tức giận đến nỗi cả người đều run rẩy, giơ tay tát cho nàng ta một cái: "Tiện nhân! Là hài tử của ai?! Thật sự là của thập nhị điện hạ?!"
Cố Thiên Tình run rẩy không dám trả lời.
Lư Vương ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Đúng là thập nhị điện hạ! Nếu như Cố đại nhân không tin, ngài có thể kiểm tra vòng cổ ở trên cổ lệnh ái. Chiếc vòng đó đã được thập nhị điện hạ mua với giá rất đắt, phía trên có khắc tên của hai người, Cố đại nhân nhìn một cái là biết!"
Cố Tạ Thiên thô bạo giật vòng cổ trên cổ Cố Thiên Tình xuống, nhìn nhìn dưới ánh đèn, quả nhiên nhìn thấy trên hai hạt ngọc gần nhau lần lượt được khắc tên hai người......
Điều này khiến ông không Hoài nghi gì nữa, đôi mắt đỏ hoe, nhấc chân đá một cái: "Tiện nhân, hắn là muội phu tương lai của ngươi! Ngươi dám không biết xấu hổ như thế! Thông gian với hắn không nói, còn có ý đồ hãm hại muội tử ngươi! Thể diện Tướng quân phủ đều bị ngươi làm mất hết!"
Ông đá Cố Thiên Tình một cái đã khiến nàng ta lăn vài vòng trên mặt sàn, suýt nữa phun ra máu......
May mắn thay, khi Cố Tạ Thiên đá nàng ta một cái, Cố Thiên Triều ở bên cạnh đã ngăn cản lại, nếu không chỉ sợ có thể trực tiếp đá nàng ta lăn xuống dưới lầu!
Tới thời điểm này rồi, Cố Thiên Tình không có khả năng che giấu tư tình của mình với Dung Ngôn được nữa.
Dung Ngôn quyết định thí xe giữ tướng, quỳ dập đầu nói: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự nhất thời hồ đồ, đã làm chuyện cẩu thả với Cố Thiên Tình, cũng bởi vì nhi thần thấy Tích Cửu không vừa mắt, muốn từ hôn với nàng ấy, cố ý lừa nàng ấy đi tới biệt viện Nhạc Hoa Hầu..... Nhưng nhi thần chỉ làm những chuyện đó mà thôi, Nhạc Hoa Hầu chết thật sự không liên quan gì tới nhi thần—— Nhi thần không phái người giết hắn. Nhi thần bị oan!"
Lư Vương nổi giận đùng đùng: "Nói hươu nói vượn! Nếu không phải ngươi giết, vậy thì do ai giết?! Con ta chết đúng vào ngày ngươi lừa Cố cô nương lên núi! Trên đời này nào có sự trùng hợp như vậy?! Chẳng lẽ ngày đó Cố cô nương thật sự đi tới biệt viện? Con ta thật sự do Cố cô nương giết chết?!"
Dung Ngôn: "......" Vì phải tự bảo vệ mình nên hắn bất chấp tất cả: "Điều này...... Thực sự rất có khả năng......"
Tuyên Đế đập bàn một cái: "Vô nghĩa! Cố lục tiểu thư căn bản không có linh lực! Nàng có thể giết chết Dung Nghi? Cho dù nàng muốn giết cũng không có bản lĩnh kia!"
Dung Ngôn liều mạng nói: "Nhưng...... nhưng nàng biết y thuật, còn biết phá giải chú thuật. Có lẽ...... có lẽ nàng đã dùng y thuật hoặc là chú thuật giết chết Dung hầu gia Dung Nghi......"
Tuyên Đế nhìn về phía Thiên Tế Nguyệt: "Hữu thiên sư, ngươi thấy thế nào?"
Thiên Tế Nguyệt thờ ơ nói: "Dung Nghi chết như thế nào?"
Đại Lý Tự tự thừa bẩm báo: "Bệ hạ, căn cứ vào những gì ngỗ tác nghiệm thi, Nhạc Hoa Hầu đã bị người dùng trâm ngọc màu xanh cắm thẳng vào yết hầu mà chết. Một kích trí mạng. Trên người không có vết thương nào khác. Trước khi chết cũng không bị trúng độc, trong biệt viện còn chết hai hộ viện, hai vú già, tất cả đều chết với cách tương tự. Thủ pháp giết người của hung thủ cực kỳ dứt khoát lưu loát, hung bạo độc ác. Đó chắc chắn là một sát thủ rất có kinh nghiệm, hoàn toàn không giống một kẻ lần đầu gây án."
Ánh mắt Thiên Tế Nguyệt dừng ở trên người Cố Tích Cửu, hỏi Tuyên Đế một câu: "Cố cô nương nhìn qua có giống một sát thủ hay không?"