Cố Tích Cửu không hiểu ngôn ngữ của chim, quay đầu hỏi người thuần chim đứng ở dưới tàng cây: "Ý của nó là gì?"
Người thuần chim khom người: "Bẩm tiểu thư, nó nói trên này chỉ mùi hương của cây, không có mùi người."
Cố Tích Cửu nhướng mày, nhìn xem chim kia: "Mũi của chim này không nhạy phải không?"
"Huýt huýt......" Chim kia dựng đứng toàn bộ lông trên người, dường như cực kỳ phẫn nộ.
"Có vẻ như không nhạy lắm." Cố Tích Cửu đưa ra phán đoán: "Vừa rồi người nọ rõ ràng ở trên mấy nhánh cây này, khẳng định có thể lưu lại một chút mùi hương. Người không thể ngửi được, con chim ngốc nghếch này cũng không thể ngửi được, nhưng chó săn có lẽ có thể ngửi được. Tiếu quản gia, ta cảm thấy ngươi vẫn nên tìm cho ta một con chó săn tới đây còn đáng tin hơn."
"Huýt huýt!" Đôi mắt của con chim đã chuyển sang màu đỏ, bay lên giống như một cơn lốc xoáy, đôi cánh gần như đập lên mặt Cố Tích Cửu.
Nó không tiếp tục ngửi mấy nhánh cây vừa rồi mà trực tiếp bay về phía một nhánh cây khác dày hơn, dạo quanh một vòng ở nơi đó, sau đó lại bay đến trên đỉnh đầu Cố Tích Cửu, ngửa đầu ưỡn ngực ríu rít hót một trận.
Cố Tích Cửu đành nhìn người thuần chim, người thuần chim dừng lại một chút rồi nói: "Có lẽ nó phát hiện ra mùi người ở nơi đó, tiểu thư có thể tập trung xem xét nơi đó."
Ánh mắt Cố Tích Cửu nhìn chằm chằm vào những giọt mồ hôi trên trán người thuần chim: "Nguyên lời nó muốn nói gì?"
Mồ hôi trên trán người thuần chim ứa ra càng nhiều: "Vâng...... Nguyên lời nó nói là vậy."
Cố Tích Cửu nhìn con chim kia.
Mặc dù con chim kia không nói tiếng người, nhưng rõ ràng có thể hiểu tiếng người. Lúc này nó đang bất mãn mắng người thuần chim với một loạt tiếng hót ào ạt nhanh chóng.
Cố Tích Cửu cười: "Con chim này đang mắng ta sao?"
Người thuần chim khó xử nhìn con chim kia, sau đó lại nhìn nhìn Cố Tích Cửu, khéo léo lựa chọn im lặng.
Nếu hắn nói dối sẽ đắc tội với con chim nhà mình, nếu hắn không nói dối thì tiểu thư sẽ nổi bão.
Cố Tích Cửu tất nhiên sẽ không chấp nhặt với một con chim, ngược lại chỉ bắn lên mào con chim một chút: "Có cá tính! Chỉ mong bản lĩnh của ngươi cũng xứng đáng với cá tính của ngươi."
Nàng không hề để ý tới con chim, trực tiếp nhảy trên nhánh cây kia, ở nơi đó nàng rốt cuộc ngửi được một chút hơi thở nhàn nhạt. Nàng hơi sững sờ một chút.
Long Tư Dạ!
Là hơi thở của Long Tư Dạ!
Chẳng lẽ người vừa rồi đứng ở chỗ này là Long Tư Dạ?
Cố Tích Cửu nheo mắt lại, chẳng lẽ nàng có thù oán với Long Tư Dạ?
Nàng đứng ở nơi đó suy tư một lát, luôn cảm giác tính cách của Long Tư Dạ không giống như kẻ thần bí kia. Kẻ thần bí kia càng yêu nghiệt và khó lường hơn một chút.
Hơn nữa, vừa rồi nàng rõ ràng có cảm giác người kia đã đứng ở trên một nhánh cây khác gần đó, không phải chỗ này......
Chẳng lẽ cảm giác vừa rồi của nàng sai sao?
Nàng không từ bỏ ý định, tiếp tục điều tra những nhánh cây quanh đó. Quả nhiên không phụ lòng người, ở chỗ này nàng quả nhiên có phát hiện mới, một sợi tóc.
Đầu ngón tay Cố Tích Cửu vân vê sợi tóc và đưa lên mũi ngửi ngửi, trên đó có một mùi hương nhè nhẹ, như có như không.
Chân mày Cố Tích Cửu nhăn lại, mùi hương này có chút giống như mùi hương nàng đã ngửi được khi bị Dung Già La đánh bại ngày đó!
Chẳng lẽ Dung Già La cũng tới?
Vừa rồi không phải chỉ có một người đứng ở chỗ này, mà là hai người?
Hơn nữa khoảng cách giữa hai nhánh cây chỉ xa hai mét, và Long Tư Dạ đã đứng trên một nhánh cây phía trước.
Nói cách khác, vừa rồi cả hai người đều đồng thời ở đây. Long Tư Dạ ở phía trước, người kia ở phía sau ——
Long Tư Dạ là tông chủ Thiên Vấn Tông, nghe nói một thân công lực đã có thể sánh vai với vị thánh tôn kia. Nếu như Dung Già La đứng ở phía sau hắn, không có lý hắn không phát hiện ra!
Mặc dù công phu của Dung Già La cũng rất cao, nhưng chắc chắn vẫn kém hơn Long Tư Dạ, đúng không?