Hiện tại lại đi tới nơi này, hay là kẻ thần bí kia đang ở trong con sông bảo vệ thành?
Cố Tích Cửu gần như cho rằng kẻ thần bí kia là quỷ nước!
"Chủ nhân, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?" Thương Khung Ngọc hỏi nàng.
"Còn làm gì nữa, về nhà ngủ." Cố Tích Cửu dứt khoát trả lời, thân hình vừa chuyển, quả nhiên thản nhiên đi về nhà.
"Cứ rời đi như vậy hay sao? Không tiếp tục điều tra?" Thương Khung Ngọc vẫn còn tiếc nuối.
Cố Tích Cửu không trả lời, trong lòng nàng dường như đã có kế hoạch.
Hiện tại, mặc dù nàng không biết thân phận của kẻ thần bí kia, nhưng may mắn nàng cũng nắm giữ được một số tin tức.
Ví dụ như kẻ thần bí kia quả nhiên chính là người rình coi nàng ở trên cây đại thụ hôm nay. Ví dụ như người này công phu có thể ngang bằng hoặc cao hơn Long Tư Dạ. Ví dụ như trên người người này có huân hương của người trong hoàng cung, còn là huân hương rất đặc biệt, nàng chỉ ngửi thấy ở trên người Thái tử Dung Già La và vị công chúa kia.....
Có mấy manh mối này, phạm vi tìm người của nàng sẽ thu nhỏ lại không ít. Sau này nàng lại tìm Dung Già La hoặc Dung Triệt hỏi vòng vèo một chút là được, nói không chừng có thể đào ra thân phận của kẻ thần bí kia.
Chỉ cần biết thân phận người kia, nàng sẽ có thể chân chính đưa ra kế hoạch tương ứng, sẽ không tiếp tục bị động như vậy.
Trên đường trở về thành, Thương Khung Ngọc nhắc nhở nàng: "Chủ nhân, có người theo dõi ngươi!"
"Ta biết!" Cố Tích Cửu không chút để ý: "Lần này ta ra ngoài chính là để cho bọn hắn xem."
"A? Vì sao?"
"Bọn họ có lẽ là cao thủ của Đại Lý Tự. Có lẽ Dung Ngôn đã cắn ta gì đó, vì thế nên những người này đang âm thầm điều tra ta, chủ yếu là muốn điều tra công phu của ta, xem ta có điểm nghi ngờ nào có thể gây án hay không."
"Thì ra là thế!" Thương Khung Ngọc hiểu rõ, cũng rất bội phục.
Chủ nhân này của nó có chỉ số thông minh siêu cao, không phải là loại thông minh bình thường! Tìm được một người thông minh làm chủ nhân, con đường sau này của nó sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cố Tích Cửu suy đoán không sai, hai người kia đang theo dõi nàng quả nhiên là cao thủ tra án của Đại Lý Tự. Bọn họ vẫn luôn kiên nhẫn đi theo phía sau Cố Tích Cửu, đến khi nàng quay trở về tướng quân phủ, bọn họ mới dừng bước chân lại.
Hai người nhìn nhau, trong đó một người bắt đầu nhanh chóng viết tài liệu: "Cố Tích Cửu, khinh công cấp ba, linh lực linh cấp."
Một người khác dò hỏi: "Đầu lĩnh, có cần phải đi vào xem xét nữa không?"
Người đang viết tài liệu lắc đầu: "Không cần, những thứ này là đủ rồi."
Với công phu hiện tại của nàng, không thể yên lặng ra vào tướng quân phủ, cũng không có khả năng giết chết Nhạc Hoa Hầu, vì vậy bọn họ không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người nàng nữa.
......
Gần tới buổi trưa, mặt trời rực sáng.
Cố Tích Cửu ngồi trong cỗ kiện kín không kẽ hở, nàng có cảm giác hơi nóng.
Hôm nay nàng mới vừa trở lại tướng quân phủ đã nhận được thánh chỉ của Tuyên Đế. Nàng phải nhanh chóng tiến cung kiến giá, nghe nói Tuyên Đế có chuyện quan trọng muốn thương lượng với nàng.
Hoạn quan đưa thánh chỉ tới thúc giục nàng rất gấp. Cố Tích Cửu thậm chí không kịp uống nước miếng, trong cung đã phái kiệu tới, nâng nàng vào hoàng cung.
Mặc dù nàng từng đối phó với mấy vị hoàng tử, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng tới hoàng cung.
Những bức tường màu đỏ, đại điện nguy nga, hành lang rất dài, cửa điện nối tiếp nhau......
Bố cục nơi này có chút tương tự giống như Cố cung (Tử Cấm Thành). Điểm khác biệt là mái ngói của Cố cung được lợp bằng gạch tráng men, nơi này lại là ngói đồi mồi màu xanh, tỏa sáng dưới ánh mặt trời giống như những con sóng biển.
"Chủ nhân, cẩn thận, có sát khí!" Thương Khung Ngọc trên cổ tay nàng bỗng nhiên nhắc nhở.
Âm thanh nhắc nhở còn chưa kịp rơi xuống, một trận cuồng phong đã cuộn lại đây. Trong cuồng phong hỗn loạn còn mang theo ánh sáng lạnh, bắn thẳng vào bên trong kiệu!