"Đúng vậy, thật sự khiến người khó chịu!" Cố Tích Cửu cười khẽ. Nàng lại nhìn nhìn những cây cột kia: "Ta thấy những cây cột này rất quý, nếu hỏng rồi bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng."
"Haha đâu chỉ là đau lòng, quả thực là đau cả người! Sản lượng hắc ngọc này cực kỳ khan hiếm. Một khối nhỏ bằng nắm tay đã giá trị mấy trăm vạn lượng bạc, đừng nói là cây cột lớn như vậy! Còn là chín cây! Một bộ cột như vậy sẽ có giá trị liên thành, chỉ sợ đó là bảo vật trấn phái của Cửu Tinh Tông!"
Cố Tích Cửu thở dài: "Thật sự muốn phá hủy nó quá. Đáng tiếc hiện tại sức lực của ta không đủ."
Hắc ngọc này khá rắn chắc, nếu là thời kỳ hoàng kim của nàng mà nói, muốn đánh vỡ vụn cái này sẽ không thành vấn đề, nhưng hiện tại thân thể nàng vừa nhỏ lại còn không mạnh như vậy......
"Thật ra —— ta có thể." Thương Khung Ngọc ngạo kiều trả lời.
Ánh mắt Cố Tích Cửu sáng lên, cười: "Vậy sao ngươi không mau động thủ?!" Nàng cười nham hiểm.
Thương Khung Ngọc lây nhiễm cảm xúc của nàng, lập tức cũng trở nên phấn khích: "Ta chỉ sợ nếu cái này bị vỡ vụn sẽ khiến ngươi bất lợi, mang đến phiền toái lớn cho ngươi. Như vậy đi, ta cho chúng nó thêm chút thời gian, để chúng nó tạm thời sẽ không bị vỡ nát. Chờ đến khi bọn họ thiết lập pháp trận tiếp theo, thứ này sẽ tự động vỡ nát thành bột mịn, đau chết bọn họ!"
Ngón tay Cố Tích Cửu gõ trên thân mình nó một cái: "Không ngờ ngươi cũng phúc hắc như vậy. Được, cứ làm như vậy đi!"
Có lẽ đây là lần đầu tiên Thương Khung Ngọc làm chuyện xấu, nó có chút kích động, liên tục thúc giục Cố Tích Cửu làm theo những gì nó nói.
Cố Tích Cửu nhanh chóng đi một vòng quanh các cây cột ở trước mặt, để Thương Khung Ngọc thân mật tiếp xúc với những cây cột đó một lần......
"Xong rồi!" Thương Khung Ngọc đắc ý tự hào.
"Bảo bối, ngươi giỏi quá!" Cố Tích Cửu cũng cong cong mi mắt.
"Uy, ta đường đường là Thương Khung Ngọc, không phải là bảo bối gì, đừng gọi ghê tởm như vậy." Thương Khung Ngọc bất mãn.
"Được thôi, Tiểu Thương lão sư." Tâm tình Cố Tích Cửu rất tốt, vỗ vỗ lên Thương Khung Ngọc.
Thương Khung Ngọc: "......"
Nó nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Ngươi thật hư hỏng!"
Cố Tích Cửu nhướng mày: "Ngươi tuyệt như thế, ta gọi ngươi một tiếng lão sư thì có gì sai? Liên quan gì tới hư hỏng? Chẳng lẽ Tiểu Thương lão sư còn có ý nghĩa gì khác? Ngươi có kiến thức rộng rãi, hay là giải thích cho ta đi?"
Thương Khung Ngọc: "......" Nó thật sự cảm thấy khó chịu!
Một lát sau nó nghẹn ra một câu: "Gọi ta là Tiểu Thương được rồi, đừng thêm lão sư!"
Cố Tích Cửu không nhịn được muốn cười, Thương Khung Ngọc ngay cả câu tiểu thương lão sư cũng biết, xem ra nó không hề đơn giản.
Thương Khung Ngọc này rốt cuộc có địa vị thế nào? Dường như thứ này rất hiểu về thế giới này, nhưng cũng biết rất rõ ràng về thế giới mà nàng từng biết.
Một mình nàng lang bạt ở thế giới này, không thể không nói có chút cô độc. Hiện tại có Thương Khung Ngọc bên người như vậy thật ra không tệ lắm, ít nhất lúc nào cũng có thể trò chuyện với nàng.
Cố Tích Cửu vẫn luôn không quý trọng đồ vật bên ngoài, hiện tại dường như thật sự có ý thân cận và gần gũi hơn với Thương Khung Ngọc.
Mặc dù Thương Khung Ngọc không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, nhưng nó vẫn có thể cảm giác được cảm xúc của nàng, lập tức nói một câu: "Đừng mê luyến ta, ta chỉ là một truyền thuyết."
Cố Tích Cửu không nhịn được cười.
Khi lúm đồng tiền của nàng vừa mới hiện lên, bên ngoài rốt cuộc truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, có tiếng hô sắc bén của hoạn quan vang lên: "Vạn tuế giá lâm!"
Cửa đại điện bị người mở ra, Tuyên Đế cùng với một đám người sải bước đi vào. Tuyên Đế liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu vẫn bình yên vô sự đến đứng ở nơi đó một cái. Ánh mắt Tuyên Đế sáng lên, nhanh chóng tiến lên: "Tích Cửu, ngươi không sao chứ?"
"Tạ ơn hồng phúc của bệ hạ, Tích Cửu không sao." Cố Tích Cửu xoay người, giọng điệu lạnh lùng: "Không ngờ trong hoàng cung này cũng có thích khách, thật đúng là vượt quá mong đợi của Tích Cửu."