Quan trọng nhất chính là, sau khi nàng xóa đốm đỏ thì việc dịch dung sẽ càng thuận buồm xuôi gió, ít nhất mỗi lần dịch dung không cần phải làm khuôn mặt rám nắng......
Vì mục đích an toàn, nàng liên tiếp thuấn di một đêm, đoán chừng đã chạy ra bên ngoài khoản ba trăm dặm, đi tới Thanh Mộc Thành.
......Edit: EmilyTon....
Thanh Mộc Thành là thành lớn thứ hai của Phi Tinh Quốc, mặc dù trình độ phồn hoa nơi này thua kém đế đô Phi Tinh Quốc, nhưng cũng là một nơi cực kỳ nổi danh.
Đường phố rộng lớn, những toà nhà nối tiếp nhau san sát.
Phong cảnh tuyệt đẹp, kiến trúc cổ điển.
Thanh Mộc Thành có một nơi cực kỳ nổi danh —— Tiêu Hồn Điện!
Tiêu Hồn Điện không phải là nơi ở của vương công quý tộc, mà là một thanh lâu cực kỳ nổi danh. Sở dĩ gọi là điện, chính bởi vì đời trước của nó là nhà riêng của một vị hoàng tộc tiền triều.
Sau khi thay đổi triều đại, hoàng tộc tiền triều đã mất tung tích, nhà riêng này cũng bị bán đấu giá, hiện tại trở thành thanh lâu......
Vì thế Tiêu Hồn Điện khác với những thanh lâu khác. Đó là thanh lâu cao cấp nhất, những cô nương ở chỗ này cũng đều đứng đầu, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không thông, thơ từ ca múa không chỗ nào không hiểu.
Ở chỗ này một vị cô nương bình thường nhất, phí xuất hiện cũng muốn trăm lượng bạc, đó chỉ bao gồm bồi rượu mà thôi. Nếu muốn qua đêm, cần phải trả giá ngàn lượng......
Đối với đầu bảng nơi này, ngay cả có tiền cũng chưa chắc có thể mời được, chẳng những sẽ phải vung tiền, còn phải được cô nương đó cho phép......
Đầu bảng đương nhiệm của Tiêu Hồn Điện tên là Liễu Thiên Đại, dung mạo cũng đẹp giống như tên của nàng, đứng đầu trong số ngàn người.
Liễu Thiên Đại là một lãnh mỹ nhân, nghe nói nàng không dễ dàng cười, nhưng chỉ cần cười liền có thể khuynh quốc, có thể khiến người đào tim đào tiền dâng hết cho nàng......
Nghe nói trên người lãnh mỹ nhân có một loại kỳ hương, sâu kín nhàn nhạt, khiến người vừa ngửi thì nhịp tim lập tức tăng tốc.
Liễu Thiên Đại tính tình cao ngạo, không dễ dàng tiếp khách, ngay cả các hoàng tử tới chơi, nàng sẽ không gặp nếu thấy không thích. Đó không phải là một cá tính bình thường.
Ở Tiêu Hồn Điện, những cô nương có thân phận và địa vị đều có sân của riêng mình, khi có khách nhân đến giải trí, một chiếc đèn lồng sẽ được thắp sáng ở bên ngoài sân.
Liễu Thiên Đại là đầu bảng, sân của nàng tất nhiên là lớn nhất tốt nhất.
Sân của nàng tên là Ám Hương Cư, giờ phút này nàng đang ở cửa sân thắp lên một ngọn đèn lồng bảy màu. Điều này cho thấy, hôm nay nàng cũng đang tiếp đãi khách nhân, hơn nữa còn là long trọng tiếp đãi......
Những khách nhân ở đây đi ngang qua nhìn thấy chiếc đèn lồng này đều rất tò mò. Bọn họ tò mò thần thánh phương nào có thể khiến vị Liễu đầu bảng tiếp đãi như thế.
Ám Hương Cư là đình viện rất sâu, khách nhân đi ngang qua muốn dùng hết khả năng của thị lực cũng không nhìn thấy rõ cảnh trí bên trong, chỉ nghe thấy ở bên trong có tiếng đàn cầm lượn lờ, giống như tiếng trời.
Thiên Đại cô nương đang đánh đàn cầm! Nàng rất hiếm khi chơi đàn cầm!
Ngày đó Tứ điện hạ Dung Sở muốn mời Thiên Đại cô nương này đàn một khúc, nhưng đã bị nàng cự tuyệt!
Khách nhân trong phòng nàng lúc này rốt cuộc là người nào?! Không ngờ lại có mặt mũi lớn như vậy!
Chúng khách nhân càng thêm hiếu kỳ!
Có thể khiến Thiên Đại cô nương tự mình đánh đàn, khách nhân trong phòng nàng chắc hẳn là đang ngây ngất?
......
Hiện tại, trong khuê phòng của Liễu Thiên Đại tản ra một mùi hương tinh tế. Từ giường lớn cho tới những vật nhỏ trang trí ở trên bàn, tất cả đều là những vật cực kỳ tinh xảo, lịch sự tao nhã.
Nệm giường có màu trắng ánh trăng, phối hợp với màu đen trắng của nội thất, tất cả đều là một sự kết hợp hoàn hảo.
Sự không hoàn hảo duy nhất trong căn phòng trong này chính là bồn tắm cực lớn đặt ở giữa phòng.
Trong bồn tắm có một lớp sương trắng bốc hơi, mùi thơm nồng đậm.
Cố Tích Cửu đang ngồi ở trong thau tắm, cánh hoa nhộn nhạo quanh thân, độ ấm của nước vừa đủ, không nóng không lạnh, cực kỳ dễ chịu.
Nàng nhắm mắt ngâm mình ở bên trong, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mở ra cực kỳ thoải mái, sự mệt mỏi một đêm cũng đều tan biến.