Lần này Tả thiên sư khởi động một đoàn xe, xe của hắn vừa chạy chậm lại, những xe tùy tùng khác tất nhiên cũng chạy chậm theo.
Vừa rồi chạy gấp như vậy, mọi người đều có chút thở dốc, hiện tại cuối cùng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mọi người nhanh chóng sửa sang lại quần áo đầu tóc bị gió thổi loạn, tránh cho chủ thượng yêu thích sạch sẽ nhìn thấy sẽ mắng......
"Chủ thượng, lại bắt được một con truy tung điểu!" Có người bẩm báo với Đế Phất Y đang ở bên trong.
"Theo quy tắc cũ, nướng đi." Đế Phất Y lười nhác phân phó.
Thiếu niên tuỳ tùng bên ngoài: "...... Vâng!"
Hắn cảm thấy trái tim đau nhói khi nhìn con chim đang cố hết sức giãy giụa trong tay.
Truy tung điểu cực kỳ hiếm thấy, một con giá trị vạn kim. Hơn nữa, con chim này là do Thiên Vấn Tông dùng bí pháp đào tạo ra, giá trị càng là không thể đo lường. Tuy nhiên, hiện tại trong vòng nửa ngày nhắn ngủn, chúng đã bị Tả thiên sư phân phó nướng ba con!
Mặc dù hương vị của chim này cực kỳ không tệ, nhưng...... nhưng vẫn là phí phạm của trời!
"Chủ thượng, có giữ nguyên kế hoạch hành tẩu hay không? Phía sau có người theo dõi!" Có người nào đó lại tới bẩm báo.
"Bao xa?"
"Có lẽ khoảng một dặm đường (m), người nọ đang ẩn thân."
"Để người tới gần một dặm mới phát hiện ra, đôi mắt chim ưng của các ngươi không nhạy?" Đế Phất Y nói giọng lạnh lùng.
Thiếu niên bên ngoài bẩm báo không dám nói lời nào, một con chim ưng lông vàng mắt tròn trên đầu vai hắn đang rụt rụt cổ, dựng thẳng lông lên đề phòng, lo sợ mình cũng sẽ bị mang đi nướng.
"Soạt!" Một cái đai lưng rộng được ném ra từ trong thùng xe: "Cắt đai lưng này thành từng đoạn, đặt chúng lên trên mười hai chiếc xe, chạy về phía mười hai phương hướng."
Thiếu niên kia tiếp được đai lưng, nhận ra đây đúng là cái đai lưng trên người viên ngoại mập ú mà chủ thượng vừa rồi ôm trong lòng ngực, thần sắc trong lức nhất thời có chút vi diệu, nhưng không dám hỏi nhiều, lập tức làm theo.
Tả thiên sư làm việc không bao giờ giải thích với thuộc hạ, lần này bọn họ cũng nhận lệnh chạy tới. Trước đó, bọn họ cũng không biết Tả thiên sư đang muốn tróc nã người nào.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Tả thiên sư đại nhân ôm tên viên ngoại béo như quả cầu từ trong xe nhân gia ra ngoài, mỗi người đều giống như bị sét đánh, bọn họ chỉ không dám hỏi mà thôi.
Tả thiên sư không thích người khác tới gần mình, ngày thường cho dù là mỹ nhân thiên tiên cũng khó có thể tới gần hắn trong vòng ba thước.
Thuộc hạ của hắn cảm thấy chủ thượng của bọn họ là thần tiên, sẽ không nói chuyện với người phàm trần, tất nhiên sẽ không thân cận với bất luận kẻ nào, cũng không liên quan tới chuyện tình cảm. Chủ thượng nên cô độc một mình, cao cao tại thượng.
Sau đó bọn họ nghe nói chủ thượng mang Cố Tích Cửu ra khỏi hoàng cung, còn dắt tay nàng. Mặc dù ở giữa còn lót một lớp vải, nhưng các thuộc hạ của hắn cũng đủ giật mình. Bọn họ cảm thấy, thì ra chủ thượng cũng gần gũi với người như vậy.
Sao đó Cố Tích Cửu vô cớ mất tích, bọn họ còn cảm thấy tiếc nuối trong lòng một hồi, cảm thấy chủ thượng bọn họ thật vất vả mới thân cận người một chút, nhưng người kia cứ biến mất như vậy, không thể không khiến người bóp cổ tay.
Tuy nhiên, mọi người cũng không để ở trong lòng.
Bọn họ tất nhiên từng nghe nói tới thanh danh của Cố Tích Cửu, biết được gần đây nàng rất nổi bật, nhưng dung nhan xấu xí, hơn nữa còn là vị hôn thê của thập nhị hoàng tử. Người như vậy, ngay cả một ngón chân của chủ thượng cũng còn kém xa.
Ngay cả khi chủ thượng không động tâm đối với nữ nhân, cũng sẽ không động tâm với một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa.
Tả thiên sư nắm tay nha đầu kia, bọn họ còn chưa tiêu hóa hết, lúc này lại nhìn thấy Tả thiên sư ôm một tiểu viên ngoại xấu xí, tròn như quả bóng ——
Khoảnh khắc người kia nằm ở trong lòng hắn, quả thực chính là thiên lôi cuồn cuộn! Ầm ầm qua não.
Mọi người duy trì bình tĩnh trên mặt, nhưng trong lòng đã xuất hiện đủ loại suy đoán.
Chúng tùy tùng vốn đang nói thầm, Tả thiên sư đại nhân có phải đoạn tụ hay không, vì thế mới ôm nhân gia, mới để nhân gia cùng ngồi chung một xe với mình.