Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

chương 226: vì sao không đâm lao thì phải theo lao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Linh hồn và thể xác hoàn toàn có độ thống nhất hài hoà rất cao, chỉ có nguyên hồn của nguyên thân mới có thể đạt tới trình độ hài hòa thế này!

Sau đó hắn lại nghĩ đến một khả năng khác: Cố Tích Cửu này chính là Cố Tích Cửu kia, hiện tại người này là người kia đầu thai và được sinh ra một lần nữa ——

Tuy nhiên, hắn đã từng âm thầm hỏi thăm Cố Tích Cửu nguyên chủ, tính cách yếu đuối khiến người giận sôi.

Mạc dù nguyên nhân là do hoàn cảnh, nhưng dựa vào hiểu biết về nhận thức tính cách người kia của hắn, bất luận nàng ở trong hoàn cảnh nào cũng có thể sống tốt, tuyệt đối sẽ không bị khinh bỉ như thế!

Nếu như nàng thật sự đầu thai một lần nữa, làm thế nào nàng lại bị khinh bỉ nhiều năm như vậy?

Bởi vì hắn biết về quá khứ của nguyên thân Cố Tích Cửu, vì vậy hắn vẫn luôn không dám nhận nàng, không ngừng âm thầm kiểm tra nàng.

Cho đến khi hắn nhìn thấy nàng thuấn di, nhìn thấy thuật dịch dung của nàng trông giống như thật, hắn mới xác định đó là nàng!

"Tích Cửu, ta không quan tâm nàng làm thế nào đi vào trong thân thể này, nhưng ta biết, nàng chính là nàng! Nếu không sao nàng có thể biết thuật thuấn di, thuật dịch dung và y thuật? Làm thế nào biết được ta đã từng có nàng?"

"Đó là bởi vì một năm trước ta từng mơ thấy nàng ấy!" Cố Tích Cửu ngắt lời hắn.

"Hả? Nghĩa là như thế nào?"

"Một năm trước, có một khoảng thời gian ta thường xuyên mơ thấy một nữ tử, nàng ấy ăn mặc rất kỳ lạ. Nàng ấy nói, ta và nàng ấy cùng tên nên rất hợp ý, vì vậy nàng ấy muốn truyền thụ toàn bộ một thân bản lĩnh của nàng ấy cho ta......" Cố Tích Cửu bắt đầu bịa đặt chuyện xưa.

Long Tư Dạ không tin: "Y thuật và thuật dịch dung của nàng ấy đúng là có thể truyền thụ cho người khác, nhưng thuật thuấn di thì sao có thể? Đó là dị năng của nàng ấy! Không thể truyền thụ cho người khác."

Cố Tích Cửu nhấp nhấp miệng nhỏ: "Thật ra thuật thuấn di của ta vốn có từ khi còn nhỏ, nhưng vì sợ người nhà xem ta là quái vật, vì thế ta vẫn luôn không dám sử dụng mà thôi."

Long Tư Dạ: "...... Nhưng hiện tại tính cách của nàng đã hoàn toàn khác! Gần như rất giống nàng ấy!"

"Tính cách của một người sẽ thay đổi. Ban đầu ta bị người đè nén tính cách đó xuống, nhưng bản tính của ta vốn không phải như thế. Sau đó trong mộng cô nương Cố Tích Cửu vẫn luôn nói ta không thể tiếp tục như thế, nếu không chỉ có bị người khi dễ đến chết. Lúc đầu ta không tin, không làm theo những gì nàng ấy nói, sau đó ta liên tiếp bị ăn mệt rất nhiều lần, ta mới biết được những gì nàng ấy nói đều đúng. Ta rút ra được kinh nghiệm xương máu, chỉ có thay đổi......" Cố Tích Cửu rải ra một lời nói dối hoàn hảo, không có chút sơ hở.

Sau khi Long Tư Dạ nhìn nàng một lúc lâu: "Những lời thế này vì sao nàng không nói sớm hơn?"

Cố Tích Cửu thở dài: "Thật ra Tích Cửu vẫn luôn mâu thuẫn về việc này. Tích Cửu nói nhầm mình là thiên bẩm, kết quả bị Tả thiên sư đuổi giết không tha. Tích Cửu cũng muốn tìm một chỗ dung thân, vì vậy muốn sai thì sai......"

"Vậy vì sao nàng không tiếp tục đâm lao thì phải theo lao? Ngược lại lựa chọn nói ra lúc này?"

"Đó là vì Tích Cửu không ngờ Long tông chủ lại thâm tình với cô nương Cố Tích Cửu kia như thế. Nếu ta tiếp tục giả mạo nàng ấy, tiếp nhận thâm tình và giúp đỡ của tông chủ, ta có chút không đành lòng, vì vậy nên mới nói thẳng ra." Cố Tích Cửu đối đáp trôi chảy.

Long Tư Dạ nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, ánh mắt mơ hồ sắc bén.

Cố Tích Cửu thản nhiên nhìn lại hắn.

Giờ phút này thứ dịch dung trên mặt nàng đều đã bị loại bỏ, tướng mạo là sẵn có của nàng. Đôi mắt của tiểu cô nương đều rất nghiêm túc, không thể nhìn ra được một chút khác thường.

Một lát sau Long Tư Dạ dời mắt đi, không đề cập tới vấn đề này nữa. Nhưng hắn lại nói một câu không liên quan: "Có muốn ăn cá hay không? Cá trong hồ này là thanh tao ngư (青梭鱼), rất giống với tứ tai lô ngư (四腮鲈鱼) nàng thích ăn nhất. Nếu nàng muốn báo đáp ta, vậy có thể làm một bàn tiệc toàn cá cho ta được không?"

Cố Tích Cửu: "......"

......

Đó là một bữa tiệc toàn cá cực kỳ phong phú, có hầm, có xào, có hấp, có chiên, có kho.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio