Nàng đã hát bài《Phong Hoa Nhiên Tẫn》 của Thiếu Tư Mệnh. (风华燃尽-少司命)
Bài hát này rõ ràng đã chạm vào trái tim nàng trước đây, nàng cũng cố gắng hết sức để hát theo cảm xúc, vì thế giọng hát tràn đầy tình cảm.
Sau khi nàng hát xong, Đế Phất Y trực tiếp đẩy một chén rượu qua: "Lần này không tệ! Rượu của nàng đây."
Cố Tích Cửu cuối cùng cũng được uống rượu kia, nó quả nhiên rất tuyệt, khiến cho dạ dày của nàng bị Vong Xuyên Vô Thương kia độc hại cuối cùng cũng thoải mái một chút.
Sau khi uống hết một chén rượu, nàng một lần nữa đẩy chén qua: "Thêm một chén nữa!"
Đế Phất Y thật ra rất giữ lời hứa, nàng hát hay hắn quả nhiên rót cho nàng ba chén rượu.
Uống ba chén rượu xong, nàng cảm thấy ấm bụng, máu khắp người dường như đang lưu thông rất là sảng khoái. Nàng cảm thấy rất vui vẻ, gõ nhịp tán thưởng: "Rượu ngon!"
Sau khi nếm thứ đắng ngắt kia, nàng mới biết được hương rượu say lòng người như thế, khiến nàng muốn uống chén cho thật thống khoái.
Nàng tiếp tục hát, cũng tiếp tục uống.
Bầu rượu nhỏ kia của Đế Phất Y giống cái như một cái bình không nhìn thấy đáy, rượu ở bên trong là vô tận, uống mãi không cạn.
"Đã là niềm vui, cần phải uống chén!" Cố Tích Cửu uống đến chén hai mươi thì bắt đầu ngâm thơ, liên tục vung ba ngón tay ở trước mặt Đế Phất Y.
Đế Phất Y giơ tay giữ những ngón tay non nớt trắng mịn của nàng: "Nàng sẽ chết nếu thật sự uống chén!"
Cái bàn khá nhỏ, Cố Tích Cửu vốn ghé vào trên bàn nhỏ, lúc này ngón tay bị nắm khiến nàng có chút không thoải mái lắm, cố gắng kéo lại!
Nhưng đối phương sẽ để cho nàng kéo qua bên kia?
Nàng ngược lại ngào về phía trước một cái, gần như muốn chui vào trong lòng ngực của hắn!
Đế Phất Y dùng một bàn tay đỡ lấy thân mình nho nhỏ của nàng: "Bảo bối, lần này nàng say thật hay là giả say?"
Hắn rõ ràng cũng có cảnh giác đối với nàng. Đồng thời khi đỡ lấy nàng, hắn cũng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, phòng tránh nha đầu này nhân cơ hội cho hắn một đao!
May mắn thay, trong tay Cố Tích Cửu trống trơn, móng tay cũng rất sạch sẽ, không cất dấu độc dược, cũng không cầm đao.
Rõ ràng, lần này nàng căn bản không có ý định tấn công hắn.
Tiểu cô nương với khuôn mặt ửng hồng, hơi thở phả ra đều là mùi rượu, đôi mắt cũng có chút mê ly, nhưng nàng còn khó chịu vì bàn nhỏ vướng bận, dùng một chân đá văng nó ra, ngang nhiên đứng ở trước mặt Đế Phất Y: "Ta không say! Ta đã từng uống ngàn chén không say!"
Hắn ngồi, nàng đứng, chiều cao của hai người thật ra gần như ngang nhau. Cố Tích Cửu thậm chí còn cao hơn một chút so với Đế Phất Y.
Nàng nhìn xuống hắn, khí thế bức người!
Ngày thường tính tình của nàng đều luôn lạnh lùng thờ ơ, giống như bất luận kẻ nào hay bất luận sự tình nào cũng không thể chọc giận nàng.
Khi nàng uống say lại có một loại phong tình khác.
Ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng tới trên người nàng, đuôi lông mày nơi đáy mắt của nàng cong lên. Trông nàng giống như một con phượng hoàng nhỏ kiêu ngạo sải cánh giữa không trung: "Không ai có thể chuốc ta say, mỗi lần ta say thật ra đều là giả vờ. Ta phải khiến cho mọi người tin tưởng ta, như thế ta mới hoàn thành được nhiệm vụ của mình......"
Đế Phất Y nhìn nàng: "Thì ra nàng đã nhiều lần giả say. Nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ gì vậy?"
"Giết người!" Cố Tích Cửu lạnh lùng nói ra hai chữ, hơi chuyển người một cái, không biết từ chỗ nào lôi ra một thanh đao ngắn trực tiếp đặt ở trên cổ Đế Phất Y.
Đôi mắt Đế Phất Y hơi tối sầm lại, không quan tâm tới thanh đao ngắn ở trên cổ mình, chỉ nhìn nàng chằm chằm: "Nàng thường giết người?"
Nếu không phải nhìn thấy nàng uống nhiều rượu như vậy, hơn nữa tác dụng của loại rượu này rất mạnh, cho dù có năm người như nàng cũng chống không nổi. Chỉ cần nhìn thân thủ của nàng lưu loát một cách đơn thuần như thế, Đế Phất Y còn tưởng rằng nàng đang giả vờ say.
Cố Tích Cửu nghiêng đầu nhìn hắn, không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi hắn một câu: "Ngươi là ai? Vì sao lại nằm ở dưới đao của ta?"