Đế Phất Y nhẹ nhàng cười: "Ngươi muốn cầu tình cho nàng?"
Chỉ một lời nói đơn giản phát ra từ miệng của hắn cũng đủ khiến người lạnh cả sống lưng.
Cố Tạ Thiên cắn răng dập đầu: "Lão phu không phải cầu tình giúp nàng. Nàng nhục mạ muội muội của mình, không quan tâm tới tình tỷ muội, lão phu muốn tự thân giáo huấn nàng......"
"Tùy ý." Đế Phất Y chỉ nói hai chữ.
Cố Tạ Thiên nhận tội với Tuyên Đế một tiếng, lúc này mới nhảy xuống từ trên đài và đi tới trước mặt Cố Thiên Y. Không đợi nàng ta mở miệng nói chuyện, ông đã tát nàng ta một cái: "Hỗn trướng, Tích Cửu là muội muội của ngươi, sao ngươi có thể không niệm tình tỷ muội, nhục mạ nàng như thế? Tự mình nhục mạ chưa tính, ngươi còn kéo theo người khác tới mắng!"
Ông là một võ tướng, hơn nữa còn thực sự dùng sức, một cái tát vừa rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thiên Y đã trở nên khó coi, vừa đỏ vừa sưng, thậm chí khóe môi còn có máu chảy ra.
Đó chưa phải là kết thúc. Sau khi Cố Tạ Thiên tát xong còn dùng một chân đá nàng ta, trực tiếp đá bay nàng ta ra ngoài, khiến nàng ta gãy mất một cái xương sườn.
Lần này nàng ta thật sự không đứng lên nổi, nằm ở trên mặt đất thê thảm khóc lớn, chỉ nói mình đã biết sai rồi......
Cố Tạ Thiên tức giận nói: "Biết sai rồi còn không nhận lỗi với muội muội ngươi?!"
Cố Thiên Y đã thật sự sợ hãi. Mặc dù nàng ta luôn nói mà không suy nghĩ, nhưng không ngờ lần này nói không suy nghĩ sẽ phải trả giá lớn như thế!
Nàng ta cũng biết lúc này phụ thân tự mình trừng phạt nàng ta thật ra là vì muốn tốt cho nàng ta, muốn giúp nàng ta có cơ hội tránh thoát. Vì thế nàng ta vội vàng ngã nhào về phía Cố Tích Cửu ở phía trên đài, liên tục dập đầu và nói "Ta sai rồi, cầu xin muội muội nể tình tỷ muội mà tha cho ta lần này".
Nàng ta liều mạng dập đầu cho đến khi da đầu chảy máu.
Cố Tích Cửu thờ ơ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không nói gì.
Nàng không phải là thánh mẫu, không có hứng thú với lời xin lỗi của kẻ gọi là "tỷ tỷ" như Cố Thiên Y.
Nguyên chủ Cố Tích Cửu năm đó luôn bị Cố Thiên Y bắt nạt, quát mắng và đánh chửi.
Nàng ta từng đá tiểu Tích Cửu xuống nước trong mùa đông lạnh lẽo, nói xấu tiểu Tích Cửu ở trước mặt phụ thân của mình, châm ngòi thổi gió với chúng tỷ muội khiến chúng tỷ muội đều rời xa tiểu Tích Cửu. Thậm chí có một lần nàng ta còn lừa tiểu Tích Cửu ra ngoài, thiếu chút nữa đã bị bán vào nhà thổ!
Loại người này không phải là đại gian đại ác, mà là người đáng chết nhất.
Mỗi khi nàng dẫm đạp lên người, nàng đều sẽ nhảy về phía trước, tận sức dẫm đạp.
Mặc dù một số hành vi của nàng nhìn có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng lại giống như con dao vô hình giết người mà không thấy máu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trước đây Cố Tích Cửu không giết nàng ta chỉ vì không muốn ô uế con dao của mình, hiện tại sao nàng sẽ cứu nàng ta?
Nếu nàng không nói gì, Cố Thiên Y chắc chắn sẽ chịu sự trừng phạt cực kỳ khốc liệt, sống không bằng chết......
Đối với Cố Tạ Thiên mà nói, Cố Thiên Y đã không còn là nữ nhi mà mình sủng ái nữa, nhưng rốt cuộc nàng ta đã ở bên mình nhiều năm như thế, ông vẫn không đành lòng để nàng ta nhận sự trừng phạt nặng như vậy. Ông không nhịn được nhìn về phía Cố Tích Cửu: "Tích Cửu......"
Cố Tích Cửu thờ ơ liếc mắt nhìn qua một cái. Cái liếc mắt kia lạnh lẽo sắc bén như dao, khiến Cố Tạ Thiên bất chợt ớn lạnh trong lòng, không thể thốt ra những lời muốn nói ——
Đế Phất Y nhẹ nhàng mở miệng: "Cố tướng quân, ngươi đã chấp hành xong gia pháp?"
Cố Tạ Thiên ngừng lại một chút, cuối cùng không tự tin nói: "Điều này...... Đây là chuyện nhà của lão phu......"
Đế Phất Y lạnh lùng nói: "Nếu như Cố Tích Cửu chỉ là nữ nhi của ngươi, bất luận nàng bị những nữ khi khác của ngươi vũ nhục như thế nào cũng đều là chuyện nhà của ngươi, bổn tọa không muốn hỏi tới. Nhưng, hiện tại Cố lục tiểu thư là môn nhân của thánh tôn, nàng bị nữ nhi ngươi tính kế vũ nhục như thế, ngươi cho rằng đó vẫn là chuyện nhà của ngươi?"
Cố Tạ Thiên tái mặt, không thể nói tiếp: "Điều này......"
Đế Phất Y lười nhìn ông lần nữa, nói thẳng với Tuyên Đế: "Bệ hạ, Cố tướng quân đã chấp hành xong gia pháp, hiện tại có phải nên chấp hành quốc pháp hay không?"