Thánh tôn đứng ở nơi đó, nhìn xuống sơn động kia, sau đó lại nhìn nhìn phương hướng Cố Tích Cửu rời đi, khóe môi nhợt nhạt nhô lên.
Tiểu Tích Cửu, đừng khiến bổn tọa thất vọng, cần phải nỗ lực nhiều hơn!
Hắn nhìn xuống cánh tay của mình, có vẻ như hắn thật sự quan tâm quá mức tới tiểu nha đầu, có lẽ nàng là người khiến hắn trải nghiệm rất nhiều lần đầu tiên trong đời.
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, nheo nửa đôi mắt.
Lần đầu tiên, hắn đã nỗ lực rất nhiều với một người không phải là đệ tử thiên bẩm, có lẽ chỉ vì hắn cảm thấy hứng thú. Rốt cuộc, thứ có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú ở trên đời này thật sự quá ít......
......Edit: Emily Ton.....
Thời gian trôi qua rất nhanh, năm tháng như thoi đưa, chỉ chớp mắt đã hơn bốn tháng trôi qua.
Trong một gian tĩnh thất.
Có một vầng sáng nhàn nhạt lượn lờ đột nhiên xuất hiện phía trên người đang thiền, trông rất đẹp mắt.
Một lát sau, vầng sáng tan đi, người đang ngồi thiền mở to đôi mắt.
"Chúc mừng chủ nhân, thành công thăng cấp linh lực lên cấp !" Giọng nói vui mừng của Thương Khung Ngọc truyền vào trong óc.
Cố Tích Cửu đứng dậy, hoạt động tay chân và cảm ứng linh lực trên người một chút, thở dài: "Năm tháng chỉ mới thăng lên được hai cấp. Tiểu Thương, có phải phương pháp tu luyện của ta không đúng hay không?"
Thương Khung Ngọc: "Chủ nhân, theo ta được biết, thiên tài được công nhận thông minh nhất Phi Tinh Quốc là Dung Già La, trời sinh linh lực cấp . Hắn bắt đầu tu luyện từ lúc bốn tuổi, hiện nay đã hai mươi tuổi, linh lực là cấp . Mười sáu năm tăng lên hai cấp, nhưng vẫn được xem là thiên tài. Ngươi nửa năm tăng lên hai cấp mà còn kêu chậm?! Như vậy đã xem như tốc độ hỏa tiễn rồi, được không?!"
Cố Tích Cửu dùng ngón tay gõ nó một chút: "Đây chẳng phải vì khởi điểm của ta thấp hay sao? Giai đoạn trước tất nhiên phải thăng cấp nhanh hơn. Chẳng phải càng về sau càng khó thăng cấp hơn sao?"
Thương Khung Ngọc nói không nên lời, vì thế nó lại nêu ví dụ cho nàng: "Cố Thiên Triều, ca ca tiện nghi của ngươi, trời sinh linh lực cấp , năm tuổi đã bắt đầu tu luyện, cho đến nay vẫn chưa đạt nửa cấp . Hiện tại, hắn đã hai mươi tuổi! Được Cửu Tinh Tông chiêu mộ là đệ tử nội môn!"
Cố Tích Cửu đứng dậy: "Được rồi, được rồi, ta biết thật ra ta là thiên tài, ngươi không cần nêu ví dụ khen ta."
Thương Khung Ngọc: "......"
Cố Tích Cửu mỉm cười, thật là tốt khi có thể nói chuyện với khối ngọc này lần nữa!
Lần này Thương Khung Ngọc đã hôn mê khoảng chừng năm tháng! Nó chỉ vừa mới tỉnh lại ba ngày trước và nói chuyện bình thường với nàng.
Khi nó tỉnh lại, câu đầu tiên nó nói chính là: "Chủ nhân, ngươi lại thay da đổi thịt? Ta gần như không nhận ra ngươi!"
Nó kinh ngạc cũng đúng, chỉ chưa đầy nửa năm, Cố Tích Cửu đã xảy ra biến hoá cực lớn.
Lúc đầu nàng cao chưa đầy m, hiện tại đã cao m, cao hơn cm!
Trước ngực đã phát triển no đủ, hai chân thon dài, dáng người mảnh khảnh, đường cong hoàn mỹ giống như được chạm khắc tạo thành.
Làn da trơn mượt tinh tế, đôi mắt tràn đầy sức sống, đốm đỏ trên trán gần như biến mất, chỉ cần một chút phấn là có thể che lấp.
Thương Khung Ngọc có cảm giác nó vừa mới tỉnh ngủ, con vịt xấu xí đã biến thành thiên nga trắng!
Khiến nó lau mắt mà nhìn, nhìn một lần sẽ muốn nhìn thêm lần nữa.
Nhưng nó vẫn có chút lo lắng sốt ruột: "Chủ nhân, năm nay ngươi mới tuổi tháng, dáng vẻ này của ngươi có phải trưởng thành hơi sớm quá hay không? Ngươi đã ăn thứ gì để kích thích vậy?"
Cố Tích Cửu gần như muốn đánh nó: "Ngu ngốc, lúc đầu thân thể nhỏ bé này đã bị trì hoãn, phát triển không bình thường. Sau khi ta điều trị mấy tháng, lúc này mới phát triển bình thường trở lại. Không ăn thứ gì kích thích!"
Thời đại này dùng một năm để tính tuổi, vì thế tuổi lúc này cũng chính là tuổi mụ, chính là thời điểm dậy thì.