Dung Triệt vẫy vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ đứng dậy, lại quơ quơ tấm thẻ phỉ thuý trong tay, cười ôn tồn lễ độ: "Bốn vị, tấm thẻ hội viên này của bổn vương có thể cho phép hai người chúng ta đi vào hay không?"
Bốn gã đồng tử nào dám nói gì khác. Liên thanh nói: "Tất nhiên có thể, tất nhiên có thể! Mời hai vị."
Cố Tích Cửu gần như sờ sờ mặt mình, vị Bát Vương gia này vì sao lại giúp nàng? Chẳng lẽ đã nhận ra nàng?
Không thể chứ?! Nàng rất tin tưởng với thuật dịch dung của mình, sau khi dịch dung ngay cả mẹ ruột hay là lão cha cũng chưa chắc có thể nhận ra. Bát Vương gia bất quá cũng chỉ gặp qua mặt nàng một lần, cũng không tính là quen thuộc, không có khả năng nhận ra nàng!
Nàng hơi ngây người, cổ tay bỗng nhiên căng thẳng, đã bị người nắm lấy: "Tiểu huynh đệ, đi thôi, chúng ta đi vào."
Bởi vì kiếp trước nàng vốn là sát thủ, tâm phòng bị của nàng không phải nặng bình thường, theo bản năng luôn duy trì khoảng cách an toàn với người khác ba thước trở lên. Giờ phút này cổ tay chợt bị người nắm lấy, nàng theo bản năng xoay bàn tay một bên, xoắn lại một vòng, cổ tay linh hoạt như cá, đã tự trơn tuột ra khỏi bàn tay Dung Triệt.
Ngay sau khi gây ra hành động này, nàng mới cảm thấy thần kinh mình có chút hơi quá nhạy cảm. Đối phương thật sự chỉ nắm cổ tay nàng mà thôi, cũng không phải muốn chế trụ gân mạch nàng. Nàng ho nhẹ một tiếng, vẫy tay áo lại và nói: "Vậy thảo dân vào trước." Bước nhanh đi vào.
Dung Triệt nhìn nhìn bàn tay trống trơn, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, ngay sau đó cũng tiêu dao đi vào.
Bốn gã đồng tử nhìn xem lại há to miệng!
Bát Vương gia luôn có thói ở sạch, cao quý như mây trên bầu trời, cư nhiên chủ động nắm một tiểu hắc tử!
Mà tiểu hắc tử này cư nhiên không biết điều đã hất tay của Bát Vương gia ra! Vị Bát Vương gia cư nhiên cũng không có ý bực tức, đây là tình huống gì?! Hoả tinh đâm vào địa cầu sao?! (sao hỏa đâm vào trái đất)
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Dưới hào quang của vị Bát Vương gia, Cố Tích Cửu không những đã đi thẳng một đường vào nhà đấu giá, còn được tiếp đãi rất long trọng.
Cả hai người đều được hai gã sai vặt thanh tú dẫn đường tiến vào trong một gian phòng dành cho khách quý thanh lịch và sang trọng. Nội thất bài trí trong nhà đều rất tinh xảo, bất luận là án kỉ hay là bàn ghế bình phong, đều được bày biện rất trang nhã.
Sau khi ngồi ở án kỉ, xuyên thấu qua mành ngọc trai nơi cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn đến toàn cảnh trên đài bán đấu giá cách đó không xa.
Trên án kỉ bày một số trái cây phổ biến và điểm tâm, trong phòng tràn ngập hương quả nhẹ nhàng, sâu kín nhàn nhạt, giống như đang đặt mình bên trong một khu vườn trái cây với không khí trong lành.
Cố Tích Cửu đánh giá bố trí trong phòng một chút, lập tức có thể đoán ra gian phòng này hẳn là chuyên dùng để tiếp khách quý. Nàng lại đi đến cửa sổ nhìn về bốn phía.
Nơi nàng đang ngồi là lầu hai, đài bán đấu giá nằm ở lầu một, xung quanh có một số chỗ ngồi bao quanh. Hàng chục người đang ngồi trên ghế, tuy rằng nét mặt đều khác nhau, nhưng nhìn qua trang phục đều là xuất thân hào quý.
Trên lầu hai, có gian phòng xung quanh đài đấu giá.
Từ góc độ của Cố Tích Cửu, vừa lúc có thể nhìn thấy cửa sổ hình tròn của các phòng. Mỗi một gian phòng, phía trên cửa sổ đều có treo rèm ngọc trai, ngọc trai lấp lánh dưới ánh nến chiếu rọi, khiến người không thể nhìn rõ bên trong là nhân vật nào.
Bất quá, phía sau bức rèm che của gian phòng đều lộ ra ánh nến nhu hòa, còn có bóng người hơi đong đưa, hẳn là đều có mặt khác khách quý ở đó.
Ánh mắt nàng lại nâng về phía trước, dừng ở trên lầu ba.