Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, đột nhiên giống như nhận ra điều gì, một đôi con ngươi nhíu lại!
Ngón tay hắn véo thành pháp quyết ở trong lòng bàn tay, một lát sau bắn ra phía ngoài, một luồng ánh sáng đầy màu sắc nhẹ nhàng phát ra từ đầu ngón tay của hắn, bắn thẳng về nơi xa......
Nơi xa vốn là một mảnh đen tối, giờ phút này được chiếu sáng rực rỡ.
Tư Thẩm khẽ biến sắc mặt, đây là ——
Hến độc kính!
Dưới biển sâu thường có hến lui tới, bên trong vỏ hến có chứa ảo ảnh. Khi vỏ hến khép mở, ánh sáng trong tinh thể ảo ảnh sẽ chiếu xạ ra một khung cảnh tráng lệ......
Bên trong núi sâu cũng có một loại hến ảo ảnh, nó không đẹp như ngọc trai, nhưng khi vỏ hến khép mở sẽ có sương mù màu đen phát ra, khiến người mắc kẹt trong đó, rơi vào trong ảo cảnh. Chẳng qua ảo cảnh bên trong đó không phải là cảnh đẹp, mà là một cơn ác mộng giống như cảnh thật. Một khi người bị lạc vào trong ảo cảnh đó, hến ảo ảnh sẽ bắt đầu ăn thịt người......
......Edit: Emily Ton.....
Sự tính toán của Cố Tích Cửu rất nhanh đã bị thất bại.
Nàng thuấn di về phía trước khoảng chừng m. Khi nàng hiện thân, xung quanh vẫn là một mảnh đen kịt, hơn nữa chân nàng cũng không có chỗ để dẫm lên, vì thế lại rơi thẳng xuống!
Lần này nàng đã có tư tưởng chuẩn bị, lập tức dùng thuật thuấn di để di chuyển xuống phía dưới......
Nàng tính toán rất chuẩn, theo đạo lý thì nàng thuấn di qua lại như thế, chắc chắn sẽ vẫn dừng lại chỗ cũ mới đúng.
Nhưng không ngờ sau khi nàng rơi xuống mặt đất, nàng lại không tìm thấy Tư Thẩm vừa rồi còn đang ngồi đả tọa ở đây!
Nàng hoảng hốt trong lòng, xoay quanh một vòng tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy một góc áo của hắn.
Kỳ lạ, nàng vừa mới rời đi chưa quá nửa phút, sao hắn có thể sẽ biến mất như vậy?!
Hay là hắn đã bị mãnh thú ở đây ngậm đi mất rồi?!
Nàng dứt khoát hét lên vài lần, nhưng không có hồi âm. Trong không gian rộng lớn chỉ có một mình nàng mà thôi.
Xung quanh yên tĩnh đến nỗi nàng có thể nghe được tiếng hô hấp của mình.
Sự yên tĩnh này là tuyệt đối yên lặng, giống như chỉ có một mình nàng trong vũ trụ bao la......
Nơi này thật sự đen kịt, vừa rồi Cố Tích Cửu đốt sáng mồi lửa lên cũng chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách nửa mét xung quanh.
Nàng không mang theo nhiều mồi lửa trên người, lúc đầu nàng không muốn lãng phí, nhưng hiện tại nàng không thể bận tâm nhiều như thế.
Nàng giơ mồi lửa nhanh chóng tìm một vòng lớn ở xung quanh lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Tư Thẩm.
Đương nhiên, nàng cũng không tìm thấy bốn phía có vách núi hay thứ gì đó.
Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào vậy?!
Cố Tích Cửu cố nén tức giận trong lòng, bắt đầu hỏi Thương Khung Ngọc.
Nhưng nó dường như đã ngủ say, không có bất kỳ phản ứng nào.
Hỗn đản này, thời điểm quan trọng lại bị hỏng dây xích!
Đúng lúc này mồi lửa đã tắt, bốn phía lại là một mảnh đen kịt.
Đột nhiên, nàng dường như nhận thấy được gì đó, dưới chân dừng lại một chút, trái tim đập mạnh.
Phía sau nàng có cái gì đó! Thứ gì đó rất lớn và rất hung dữ!
"Hô!" Phía sau có tiếng gió đập mạnh!
Cố Tích Cửu xoay tròn người lại, lập tức lao xa ba bước!
"Bang!" Phía sau truyền đến một tiếng vang lớn, giống như có hai cánh cửa lớn đột nhiên đóng lại!
Cố Tích Cửu không kịp quay đầu, tiếp tục tiến về phía trước mấy bước, lúc này mới xoay người lại. Nàng còn chưa nhìn rõ đối phương là thứ gì, một bóng đen giống như căn phòng nhỏ đã lao về phía nàng......
Cố Tích Cửu vội vàng nghênh chiến.
Thứ kia không nhỏ, thân pháp cũng không linh hoạt lắm. Cố Tích Cửu đâm kiếm vào trên người nó rất nhiều lần, nhưng chỉ phát ra âm thanh đang đang đang, giống như đang gõ chuông......
Đây rốt cuộc là thứ gì?!
Bởi vì ánh sáng quá yếu, Cố Tích Cửu đấu với nó khoảng thời gian một chén trà nhỏ, nàng vẫn không thể nhìn rõ nó. Nàng thậm chí không thể nhìn ra được, thứ này rốt cuộc có mắt hay không......
Sau khi đánh nhau một lúc, Cố Tích Cửu cuối cùng cũng đoán ra được, thứ này là gì —— một con hến khổng lồ!
~~~Hết chương ~~~