Trái cây đã bị con ngao gặm ăn một nửa. Bị Cố Tích Cửu bắt tại trận, nó ngượng ngùng nói: "Chủ nhân, ta đói bụng. Vì thế nên ăn... ăn ba quả......"
Cố Tích Cửu đỡ trán, nàng nhất thời sơ suất, đã đặt con ngao và trái cây với nhau.
Con ngao này là đồ tham ăn, đặt nó cùng với những trái cây mỹ vị đó quả thực giống như nhốt một con sói trong bút lông cừu......
Con ngao cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, vội vàng đẩy đẩy nửa trái cây về phía Cố Tích Cửu: "Chủ nhân, ta còn dư nửa quả để lại cho ngươi."
Con ngao thích chảy nước dãi, nửa trái cây này không biết đã bôi bao nhiêu nước dãi của nó, Cố Tích Cửu tất nhiên sẽ không ăn: "Ngươi ăn hết đi."
"Tạ chủ nhân!" Con ngao vui sướng, chỉ một lát đã hút sạch sẽ nửa cái trái cây kia.
"Pi ô!" Lục Ngô vẫn luôn nằm ở trên cổ tay Cố Tích Cửu kêu lên một tiếng, sau đó chui vào trong túi trữ vật Cố Tích Cửu chưa kịp đóng. Một lát sau, nó đã dùng chín cái đuôi cuốn tới một trái cây lớn màu đỏ.
Nó có kỷ luật hơn con ngao lớn, đẩy trái cây màu đỏ tới trước mặt Cố Tích Cửu, không ngừng kêu pi ô pi ô, giống như đang hỏi nàng, nó có thể ăn cái này hay không?
Mặc dù nó đang hỏi, nhưng chín cái đuôi lại ôm chặt trái cây kia, bộ dáng không ai có thể đoạt mất của nó.
Cố Tích Cửu nổi gân xanh trên trán. Nàng cảm thấy hai con thú mới nàng vừa thu phục dường như không có kỷ luật, cần phải thiết lập quy củ cho chúng.
Vì thế nàng không nói lời nào, móc trái cây từ trong chín cái đuôi của Lục Ngô ra, dạy bảo nó: "Cho dù là đồ của chủ nhân cũng không thể tùy tiện lấy, phải được chủ nhân đồng ý mới có thể ăn......"
Bất luận là Lục Ngô hay con ngao đều hiểu tiếng người, vì thế Cố Tích Cửu không sợ chúng nghe không hiểu, hiếm khi thao thao bất tuyệt dạy bảo chúng.
Con ngao đã ở cùng với Cố Tích Cửu một thời gian dài, da mặt dày không biết xấu hổ, vì thế nó không cảm thấy có gì to tát.
Nhưng Lục Ngô rốt cuộc vẫn là một con thú nhỏ yêu kiều, vì thế lập tức nước mắt lưng tròng. Nó rất dễ thương, vừa khóc một chút đã khiến Cố Tích Cửu không nhịn được mềm lòng.
Tuy nhiên, nàng vẫn rất kiên trì, cho dù mềm lòng, nhưng vẫn phải lập quy củ.
Giống như hài tử, nghịch ngợm gây sự vẫn nên dạy bảo, không thể nịch sủng khiến chúng trở nên hư hỏng.
Lục Ngô và con ngao thấy nước mắt đều không thể khiến Cố Tích Cửu nhún nhường, hai tiểu gia hỏa rốt cuộc biết mình sai rồi, ngoan ngoãn nhận sai xin lỗi Cố Tích Cửu.
Con ngao biết nói tiếng người, có thể biểu đạt ý tứ nhận sai của mình.
Lục Ngô không biết làm sao, không ngừng kêu pi ô pi ô, đoán chừng Tích Cửu không hiểu, nó lại nóng nảy, quay đầu nhe răng về phía con ngao.
Con ngao vẫn có chút sợ nó, đành phải không cam tâm tình nguyện làm phiên dịch cho nó, biểu đạt ý tứ nhận sai của nó.
Cố Tích Cửu gật đầu, thấy hai thú có thái độ thành khẩn nhận sai, nàng cũng tha thứ cho chúng.
Dù sao nàng cũng vừa mới thu phục chúng, chúng không hiểu quy củ về tình cảm có thể tha thứ, nàng chậm rãi dạy dỗ là được.
Đôi mắt Lục Ngô vẫn đầy chờ mong nhìn trái cây màu đỏ, Cố Tích Cửu không để ý tới nó, đưa trái cây cho Phong Triệu đã chở nàng chạy một ngày đường.
Phong Triệu tất nhiên cũng rất muốn ăn trái cây này. Mỗi một trái cây mà Tả thiên sư lưu lại đều là tuyệt phẩm, không phải trái cây tầm thường.
Chúng là những con thú trên đỉnh thứ trở lên, đều đã có linh thức, vì thế rất biết nhìn hàng.
Phong Triệu cũng biết trái cây này rất có ích với nó, nhưng nó đau lòng hài tử ——
Mặc dù hài tử kia không nhận mình, thậm chí không cùng loài với mình, nhưng Phong Triệu đã xem nó giống như bảo bối ấp ba năm, sớm đã xem nó là con của mình.
Nhìn thấy nước mắt Lục Ngô, nó vẫn đưa trái cây kia tới bên cạnh Lục Ngô......