Tưởng Thiện sứ giả là một nhân vật cực kỳ dứt khoát. Hắn trước tiên lấy ra một khối ngọc bài sáng ngời bên hông, chứng minh thân phận của mình, sau đó nói rõ ý định viếng thăm của mình: "Bệ hạ, bổn sứ giả phụng lệnh thánh tôn tới đây."
Pháp chỉ của Thánh tôn yêu cầu mọi người quỳ nghe, vì thế trong quán trà to như vậy, mọi người đều phần phật quỳ xuống, ngay cả Tuyên Đế cũng không ngoại lệ.
Cố Tích Cửu không đề phòng, có chút xuất thần, chờ tới khi nàng có phản ứng, toàn bộ quán trà chỉ một mình nàng vẫn đứng ở nơi đó, giống như hạc trong bầy gà.
Tưởng Thiện sử nhìn về phía nàng: "Cố Tích Cửu, xin hãy tiếp pháp chỉ của thánh tôn!"
Pháp chỉ của thánh tôn không ngờ lại dành cho nàng?
Cố Tích Cửu kinh ngạc nhướng mày, nàng tất nhiên sẽ không ngốc đến nỗi bướng bỉnh ngang ngạnh không quỳ tại thời điểm này, vì vậy nàng cũng quỳ xuống.
Tưởng Thiện sứ giả vung tay, một quyển trục màu trắng bạc xuất hiện ở giữa không trung, những dòng chữ như rồng bay phượng múa theo thứ tự xuất hiện ở trên quyển trục, chỉ ngắn ngủn nói mấy câu: Môn nhân thánh tôn Cố Tích Cửu, được phép nhập học Thiên Tụ Đường, lập tức bắt đầu, do Tưởng Thiện sứ giả đưa vào.
Chữ trên quyển trục kia rõ ràng không lớn, nhưng mỗi người ở đây đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tuyên Đế: "......"
Quần thần: "......"
Cố Tích Cửu: "......"
Tưởng Thiện sứ giả làm một thủ thế về phía Cố Tích Cửu: "Cố cô nương, mời!"
......
Không có người nào dám vi phạm pháp chỉ của thánh tôn, Tuyên Đế tất nhiên cũng không dám, vì thế cho dù trong lòng ông không cam lòng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tưởng Thiện sứ giả mang Cố Tích Cửu rời đi.
Tưởng Thiện sứ giả rất có đạo đức, hoàn toàn làm việc theo phép công, sau khi vào đây ngay cả nước cũng không uống một ngụm rời đi.
Tưởng Thiện sứ giả đi ra bên ngoài huýt sáo một tiếng, một chiếc xe ngựa màu trắng ngà do hai con thiên mã kéo từ trên trời xuống tới mặt đất.
Xe ngựa nhìn qua rất khiêm tốn nhưng xa hoa, có mây mù bao phủ xung quanh, nhìn qua giống như xa giá của các nàng tiên.
"Cố cô nương, lên xe đi, bổn sứ giả phụng mệnh đưa cô nương tới học đường."
Cố Tích Cửu hơi chần chừ một lát: "Phong Triệu thú của ta phải làm sao bây giờ?" Phong Triệu thú là thú trên cạn, vì thế không biết cưỡi mây.
"Yên tâm, Tuyên Đế bệ hạ sẽ phái người đưa nó tới Thiên Tụ Đường sau. Cố cô nương đi một mình với bổn sứ giả là được." Tưởng Thiện sử mở miệng.
Cố Tích Cửu nhìn về phía Tuyên Đế, Tuyên Đế tất nhiên đồng ý, bảo nàng cứ việc yên tâm rời đi, ông sẽ phái người đưa Phong Triệu thú của nàng tới sau.
Nói tới đây, Cố Tích Cửu không nhiều lời nữa, xoay người lên xe ngựa, bước vào trong thùng xe.
Tưởng Thiện sứ giả bay lên xe ngựa, trong tay biến ra một cây roi nhẹ nhàng vung lên, thiên mã kéo xe ngựa bay lên trời, chớp mắt rời xa.
Cho đến khi chiếc xe ngựa kia biến mất ở nơi chân trời xa xa, mọi người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Mặc dù gần đây Cố Tích Cửu vẫn luôn được xưng là môn nhân thánh tôn, nhưng cũng chỉ là suy đoán của Tả thiên sư lúc trước mà thôi, chưa từng trải qua chứng thực chân chính. Hiện tại bởi vì Tưởng Thiện sứ giả xuất hiện, nàng đã hoàn toàn chứng thực!
Nàng thật sự là môn nhân thánh tôn! Thánh tôn đối xử với nàng thật sự không giống người thường!
Cực kỳ hâm mộ, buồn bực, vui mừng, lo được lo mất...... Các loại cảm xúc hỗn loạn đều xuất hiện trong trái tim mọi người.
Trong yên tĩnh có người rốt cuộc nói một câu: "Thì ra nàng thật sự là môn nhân thánh tôn!"
"Nhưng, tư chất của nàng vẫn không có tư cách nhập học vào Thiên Tụ Đường, đúng không?" Có người vẫn không phục.
"Vì sao không có tư cách? Trên đời này có ai chỉ trong vòng nửa năm, linh lực đã nhảy từ cấp lên cấp ?" Dung Già La lạnh lùng mở miệng.
Mọi người: "......" Không có người nào nói thêm gì nữa.
Đúng thật, trên đời này cũng chỉ có Cố Tích Cửu tạo ra kỳ tích như vậy.
Dung Triệt phe phẩy cây quạt nhìn về phương hướng Cố Tích Cửu biến mất, trong mắt hiện ra trầm tư......