Đài cao không nằm ở ngoài trời, trên không bao phủ một lớp kính trong suốt, giống như một cái nắp thuỷ tinh khổng lồ bao phủ toàn bộ đài cao.
Lúc này rõ ràng đã chạng vạng tối, mặt trời đang lặn bên ngoài, bầu trời được nhuộm màu cam với những đám mây đầy màu sắc.
Nhưng nhìn từ đài cao này lên trên không trung, có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẫm với sao trời mênh mông, vô số ngôi sao đang lấp lánh nhấp nháy, có quỹ đạo riêng.
Đế Phất Y đang đứng ở trên đài cao này. Hắn một thân pháp bào màu trắng ánh trăng, trên pháp bào mơ hồ có phù chú hiện lên theo động tác của hắn. Hắn ngửa đầu nhìn màn trời đầy sao, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhìn hắn từ xa, hình bóng của hắn trông có vẻ cô đơn.
Một vật bên hông đột nhiên sáng lên, hắn nhíu chân mày, lấy ra một mặt gương cổ kính ở bên hông, nhẹ nhàng gõ ở phía trên một chút.
Trong gương hiện ra hình ảnh một vị thiếu nữ. Thiếu nữ có mái tóc đen buông xuống trên vai, lông mi nhỏ dài, ngũ quan tinh tế, khuôn mặt có chút non nớt, có vẻ khoảng tầm - tuổi, giống như một đóa hoa đang nở.
Thiếu nữ này đúng là Cố Tích Cửu!
Nàng đang dựa vào thùng xe, đôi mắt nhắm nghiền ngủ say, không hề nhúc nhích. Nàng nhìn qua có chút mỏi mệt, dưới mi mắt có quầng thâm mờ nhạt, đốm đỏ trên trán vốn gần như biến mất lại tăng thêm một chút, màu sắc của miệng nhỏ giống như cánh hoa trải qua bão táp, tái nhợt.
Có lẽ cuối cùng có thể nghỉ ngơi, khuôn mặt nàng trông điềm đạm hơn nhiều, ngũ quan dịu lại. Khi ngủ, nàng không còn sắc bén giống như lúc tỉnh, thậm chí nhìn qua còn có chút yếu ớt, khiến người có cảm giác thương tiếc.
Đế Phất Y nhìn nàng, cảm thấy rối rắm phức tạp. Ánh mắt hắn di động từng tấc một ở trên người nàng, giống như đang X quang, rà quét toàn bộ người nàng......
Một lát sau, hắn dời ánh mắt, gõ vào mặt gương cổ kính một chút, thân ảnh Cố Tích Cửu biến mất, thân ảnh Tưởng Thiện sứ giả hiện ra.
Tưởng Thiện sứ giả đang đánh xe, vì thế hình ảnh hắn trong gương có chút hoảng hốt: "Thánh tôn, trên người nàng thật sự không thích hợp? Khi thuộc hạ phụng mệnh dùng thân phận Mộc Phong đi tới quán trà từ hôn, phát hiện tay nàng rất lạnh, tinh thần cũng không tốt lắm, dường như vẫn luôn cố gắng căng lên......"
"Ngươi chạm qua tay nàng?" Đế Phất Y nói giọng nhẹ nhàng.
Tưởng Thiện sứ giả rùng mình một cái, vội vàng giải thích: "Thuộc hạ trong lúc vô ý đã đụng chạm một chút, chính là lúc trao đổi công văn từ hôn......"
Đế Phất Y hơi chớp mắt: "Nàng ký tên rất dứt khoát? Có hỏi gì không?"
"Không, nàng không hỏi gì cả. Sau khi thuộc hạ nói ra lý do, nàng liền trực tiếp ký xuống."
Đế Phất Y nhìn xuống, sau một lúc lâu khẽ cong khoé môi, cười cười.
Tưởng Thiện sứ giả nhìn hắn cười lại run lập cập, dừng lại một chút, nói: "Thánh tôn, sức khỏe của Cố cô nương thực sự có ổn hay không?"
"Nàng đã trúng độc, nhưng độc đã được giải, trong phổi vẫn còn tích tụ một chút tàn độc, vì thế sắc mặt hơi nhợt nhạt......" Đế Phất Y thuận miệng nói ra tình trạng bệnh tình của Cố Tích Cửu.
Trong lòng Tưởng Thiện sứ giả rất bội phục, thánh tôn đại nhân nhà hắn vẫn mạnh nhất! Y thuật cũng đứng đầu, thông qua mặt gương là có thể thấy rõ ràng chứng bệnh của người. Công lực này chỉ sợ người được xưng là đệ nhất y sư của Tinh Nguyệt đại lục Long Tư Dạ cũng không đạt được......
"Thánh tôn, vậy nàng có cần phải điều trị hay không?"
Đế Phất Y rũ mắt một lát, trong lúc nhất thời không nói gì.
Tưởng Thiện sứ giả Mộc Phong không dám thúc giục, cuối cùng Đế Phất Y một lần nữa mở miệng: "Để ngọc bài vào trong tay phải của nàng."
"Vâng!" Mộc Phong không dám chậm trễ, ngón tay bắn ra, ngọc bài bay ra từ trong tay hắn, chui vào bên trong xe ngựa, chuẩn xác rơi vào trong lòng bàn tay nửa mở của Cố Tích Cửu. Trong lúc ngủ mơ, Cố Tích Cửu bị động nắm lấy......