Cố Tích Cửu đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời có chút xuất thần.
Vừa rồi nàng không hề ẩn thân, chỉ đứng cách hai huynh đệ này không xa, nhưng không có người nào nhìn thấy nàng.
Nàng nhìn nhìn bàn tay của mình, sau đó nhìn nhìn xung quanh.
Bàn tay của nàng rất rõ ràng, quang cảnh xung quanh cũng rất rõ ràng, thậm chí mặt trăng vừa dâng lên ở trên bầu trời cũng rất rõ ràng,
Nàng nhéo mình một cái, rất đau, không giống như đang nằm mơ.
Nàng ngây ngốc một chút, một ý niệm bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu, chẳng lẽ hồn nàng đã rời khỏi thân thể? Vậy chẳng phải mình muốn đi đâu thì đi hay sao? Vậy nàng ——
Gió thổi tới, ngay sau đó nàng quay cuồng một cái, xuất hiện ở bên hồ suối nước nóng mù sương, sau đó nhìn thấy được một cảnh kia.
Nàng nhìn thấy một nụ sen dường như đang xoay tròn quanh một cái đài nước rất kỳ lạ đẹp mắt. Khi nàng đang cảm thấy tò mò, gợn nước kia nháy mắt vỡ ra rơi xuống, sau đó nàng nhìn thấy được một cảnh không thể nào tin nổi.
Trên đài sen nước có một vị nam tử đang khoanh chân ngồi đó, mái tóc giống như màn che rối tung ở trên người hắn, che khuất phần lớn cảnh xuân ——
Cố Tích Cửu có một đôi mắt sắc sảo, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra người này là Tả thiên sư Đế Phất Y!
Đế Phất Y khỏa thân!
Cảnh tưởng này quá sốc đối với nàng. Nàng hiếm khi choáng váng một lát!
Tuy nhiên, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Đế Phất Y trần truồng một lát! Cho đến khi Đế Phất Y rơi vào trong nước rầm một tiếng, nàng mới tỉnh thần lại!
Lần đầu tiên trong đời nàng muốn trốn ——
Nàng lập tức xoay người, đang chuẩn bị thuấn di rời đi, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, nàng suýt nữa đã đâm đầu vào trong lòng ngực người này!
Nàng theo bản năng lui về phía sau vài bước, ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Đế Phất Y một thân áo tím đứng ở nơi đó, gió thổi qua vạt áo của hắn, bay múa phần phật.
Trái tim Cố Tích Cửu đang đập rất nhanh! Cảm giác kia giống như một nữ sinh nhìn lén nam sinh tắm rửa, bị người ta bắt tại trận, hận không thể chui xuống mặt đất để trốn!
Nàng liên tiếp lui về phía sau vài bước: "Ngươi...... ta......" Nàng hiếm khi nói lắp.
Trong lòng nàng mơ hồ có chút buồn bực, không phải tất cả mọi người đều không thấy mình hay sao? Vì sao người này có thể nhìn thấy?
Hơn nữa, vừa rồi nàng chỉ cần nghĩ là có thể đi tới bất cứ nơi đâu, không biết vì sao bây giờ lại không được ——
Hiện tại Cố Tích Cửu cao khoảng m, nhưng ở trước mặt Đế Phất Y cao m, nàng trở nên nhỏ bé rất nhiều.
Nàng đứng ở trước mặt hắn, rõ ràng cảm giác được một loại áp lực vô hình! Áp lực này ép tới nỗi nàng gần như không thể thở nổi.
Nàng không nhịn được lùi tiếp về phía sau, nhưng không ngờ bị người nắm lấy cánh tay.
Bàn tay kia rất nóng, sức nóng gần như thâm nhập vào tận trong xương cốt người.
Cố Tích Cửu bất chợt ngẩng đầu, hắn đang cúi đầu nhìn nàng, trán của nàng lướt qua cánh môi hắn......
Lúc này hai người cực kỳ gần nhau, cơ thể nàng gần như dán ở trong lòng ngực hắn.
Hắn cúi đầu, nàng ngẩng đầu, khuôn mặt hai người rất gần, có thể ngửi được hơi thở của nhau.
Một mùi hương nồng nặc nhưng rất dễ ngửi nháy mắt tản quanh chóp mũi của Cố Tích Cửu. Mùi hương này nàng rất quen thuộc, chẳng qua lúc này nồng nặc hơn ngày thường, giống như người vừa mới uống rượu ngon, lập tức cảm thấy lâng lâng.
Hắn nhìn vào đôi mắt sâu đậm của nàng, bên trong dường như có lốc xoáy quay cuồng, muốn nuốt hết cả người nàng vào trong.
Trái tim Cố Tích Cửu bỏ lỡ vài nhịp, theo bản năng giơ tay muốn đẩy hắn ra ——
Hắn đột nhiên dùng sức, Cố Tích Cửu trực tiếp đâm vào trong lòng ngực hắn, sau đó môi hắn trực tiếp ấn xuống, bịt lấy miệng nhỏ của nàng đang muốn kêu lên......
Trong đầu Cố Tích Cửu vang lên từng tiếng nổ ầm ầm, đại não trống rỗng.
Một cái hôn rất sâu, hay là một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp.
Nụ hôn này thậm chí có chút cuồng bạo, trực tiếp thổi quét nàng —