Bởi vì Cố Tích Cửu thường xuyên nghiên cứu cấu tạo cơ thể con người, vì thế khi nàng nhìn người, trong tiềm thức vẫn xem đối phương là một bức tranh cấu trúc. Phản ứng đầu tiên ở trong đầu nàng, chính là nên mổ xẻ từ chỗ nào thì thích hợp nhất, nhược điểm ở đâu. Điều này gần như đã hình thành phản xạ có điều kiện của nàng ——
Đặc biệt là khi nhìn thấy cơ thể trần truồng, phản xạ có điều kiện này thậm chí còn lợi hại hơn.
Nhưng lúc ấy nhìn thấy Đế Phất Y trần truồng, nàng lại hoàn toàn không có phản xạ có điều kiện này, đơn thuần chỉ kinh ngạc trước dáng người của hắn ——
Khuôn mặt người kia chẳng những hại nước hại dân, ngay cả dáng người cũng yêu nghiệt như thế!
Ngay cả thù du trước ngực cũng cực kỳ hoàn mỹ —— (ngô thù du... hạt ngô ở trước ngực ý)
Đáng tiếc lúc ấy hắn ngồi xuống, hơn nữa có tóc nửa che, nàng không thể nhìn thấy phần quan trọng nhất ——
Trời! Dừng! Dừng lại!
Nàng đang miên man suy nghĩ gì vậy?!
Cố Tích Cửu đỏ mặt giống như tôm bị nấu chín.
"Chủ nhân, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy? Ngươi vừa nằm mơ thấy gì?" Tiểu oa nhi ở trong vỏ ngao tò mò hỏi.
"Pi ô ——" Lục Ngô không biết bò ra từ góc nào, nhảy lên trên vai nàng, một đôi mắt to ngây thơ nhìn nàng, sau đó vươn một móng vuốt nhỏ cọ cọ trên mặt nàng. Nó lại kêu lên một tiếng pi ô, dường như cũng rất buồn bực.
Bị hai đôi mắt nhìn như vậy, Cố Tích Cửu nóng đến nỗi gần như có thể chiên trứng!
Nàng ho khan một tiếng, kéo Lục Ngô từ trên vai xuống: "Ngươi chạy ra đây làm gì? Nhanh chóng ngủ đi! Thú nhỏ ngủ nhiều mới có thể phát dục!" Sau đó nàng nhét nó vào trong túi trữ vật.
Nàng lại cúi đầu liếc mắt nhìn con ngao đang mở to vỏ một cái, dường như chợt nghĩ tới điều gì, xách nó lên: "Đại ngao, có phải ngươi giở trò hay không?!" Nàng không quên tặc ngao này đã đưa nàng tiến vào trong ảo cảnh, khiến nàng nhìn thấy Đế Phất Y trần truồng ——
Có lẽ lần này cũng do tiểu hỗn đản này giở trò!
Con ngao bối rối: "Cái...... cái gì?"
"Ngươi lại ném ta vào trong ảo mộng, có phải hay không?" Con ngao đáng khinh này!
"Không có! Tuyệt đối không có!" Con ngao hét lên buồn bã: "Chủ nhân, ta đã nói rồi, sau khi thành lập khế ước máu, ta không thể khiến ngài tiến vào trong ảo cảnh thận độc của mình......"
"Thật sự không phải ngươi phá rối?"
"Tuyệt đối không phải!" Con ngao nói ra lời thề son sắt.
Được thôi, vậy tin tưởng nó một lần, Cố Tích Cửu buông nó xuống.
Nhưng mình làm thế nào lại có giấc mộng như vậy?
Cố Tích Cửu có chút xuất thần, con ngao quan tâm dịch tới gần nàng. Dù sao nó vẫn thường xuyên thao túng ảo cảnh, vì thế rất thông thạo trong chuyện này, suy đoán: "Chủ nhân, vừa rồi ngươi nhất định đã có một giấc mộng đúng không? Ác mộng? Mơ mộng?" Nó lại nhìn khuôn mặt ửng đỏ chưa tan của Cố Tích Cửu, đoán ra một tin đáng tin cậy nhất: "Không phải là mộng xuân đấy chứ?!"
"Bốp!" Cố Tích Cửu đập trên vỏ nó một cái.
Vì thế con ngao ngay lập tức hiểu ra, cố gắng mở vỏ: "Xem ra đúng thật là mộng xuân. Ngươi mơ thấy ai? Tục ngữ nói rất đúng, ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó. Đối tượng mộng xuân của ngươi là...... Long Tư Dạ?"
Cố Tích Cửu run lên, liếc xéo nó: "Ngươi nói bậy gì đó?"
Con ngao nói: "Không phải nói bậy. Ta có cảm giác ngươi và Long Tư Dạ thật sự rất xứng đôi. Ở trong rừng rậm hắc ám, hắn liều mình cứu ngươi. Mặc dù ngươi rất lạnh nhạt với hắn, nhưng khi thấy hắn gặp nạn cũng không bỏ rơi hắn. Rõ ràng đã chạy thoát rồi, nhưng ngươi lại liều mình thuấn di trở về, cùng hắn chiến đấu với hai thi độc kia. Hơn nữa, các ngươi phối hợp với nhau rất tốt, quả thực giống như song kiếm bích hợp. Nói thật, hai người các ngươi thật sự giống như một đôi tình lữ vừa yêu vừa hận...... Ngươi có một giấc mộng xuân với hắn là điều bình thường."
"Đại ngao, ta cảm thấy công phu nói hươu nói vượn của ngươi thực sự rất tốt. Ngươi có muốn ta cho ngươi ăn một viên thuốc khiến ngươi câm miệng hay không?"
~~~Hết chương ~~~