Con ngao bất mãn: "Ngươi muốn đi vệ sinh ở trong phòng? Yên tâm, trời mưa to như vậy sẽ không có người tới. Không cần trông chừng, sẽ không có người nào tới đây nhìn trộm."
Cố Tích Cửu không nói câu nào, bế nó lên, ném ra ngoài cửa: "Ít nói nhảm đi, ở bên ngoài gác đêm."
Con ngao thực sự không thể tin được: "Chủ nhân, mưa to gió lớn thế này, ngươi muốn ta bị mưa xối ở bên ngoài?"
Cố Tích Cửu ôm cánh tay nhìn nó: "Một con ngao như ngươi cũng sợ bị mưa xối?"
Con ngao: "......"
Được thôi, mưa to gió lớn thật sự đúng là thời cơ để nó hấp thu linh khí trời đất, nhưng ngày thường nó tương đối lười, lười đến nỗi lăn bò trên mặt đất để hấp thu......
"Đại ngao, tối nay có khả năng sẽ có người tới gây bất lợi với căn nhà này. Vất vả ngươi, tối nay ngươi canh chừng, ngày mai ta sẽ cho ngươi ăn ngon." Cố Tích Cửu nói với nó.
Vừa nghe có thể được ăn ngon, con ngao lập tức trở nên hăng hái.
Xúc giác của nó cực kỳ nhanh nhạy, có thể cảm nhận được động tĩnh trong phạm vi một dặm, cho dù có một con thỏ đi ngang qua nó cũng có thể nghe thấy.
Hiện tại căn nhà này của Cố Tích Cửu giống như một hòn đảo bị cô lập, sẽ không có người nào lui tới.
Nếu có người xấu muốn tới làm chuyện xấu, nhìn thấy nó đang gác đêm ở bên ngoài đoán chừng sẽ không dám làm, vậy chẳng phải nó phải thức trắng cả đêm để gác hay sao?
Con ngao suy nghĩ một lát, đơn giản chui vào trong đất, chỉ vươn một cây râu ở bên ngoài để cảm ứng động tĩnh.
Mưa càng lúc càng to, màn đêm tĩnh mịch, trời đất dường như chỉ còn lại tiếng gió và tiếng mưa rơi ——
Cũng không biết qua bao lâu, con ngao chờ đợi đến nỗi gần như ngủ thiếp đi.
Trong lòng nó nghĩ, chủ nhân có lẽ lo lắng thái quá? Nào có người nào tới phá hỏng nhà ở của nàng?
Nó còn đang thầm thì ở trong lòng, đột nhiên dường như cảm nhận được điều gì, xoay cái râu một vòng tại chỗ, sau đó nó cảm ứng được có hai người đang bay vút về phía bên này ——
Hừ, thật sự tới rồi! Chủ nhân anh minh!
Cái râu của con ngao giống như ăng-ten dựng thẳng lên, đương nhiên, chỗ nó ẩn thân cỏ dại mọc lan tràn, cho dù râu của nó dựng thẳng lên, người ngoài cũng không thể phát hiện ra.
Trong màn mưa của đêm đen, có hai người vụt qua.
Kinh công của hai người này cực cao, tốc độ bay vút nhanh như vậy cũng không gây ra một chút tiếng động. Bọn họ rất nhanh đã tới gần căn nhà đá của Cố Tích Cửu, nghiêng tai nghe ngóng.
Thính giác của bọn họ kinh người, dù mưa gió tầm tã cũng có thể nghe được từng tiếng hít thở nhè nhẹ của người trong phòng. Rõ ràng người trong phòng đã ngủ say.
Hai người này nhìn nhau một cái, sau đó gật gật đầu, đột nhiên đồng loạt ra tay, hai luồng ánh sáng cùng nhau lướt về phía căn nhà đá xanh!
Những hạt mưa bị hai luồng ánh sáng kích thích, giống như bị gió lốc thổi trong màn mưa, cuộn lại và bay theo hai luồng ánh sáng ——
Rõ ràng, uy lực của hai luồng ánh sáng này vô cùng lớn, nếu căn nhà của Cố Tích Cửu bị hai luồng ánh sàng này đánh trúng, chắc chắn sẽ bị chia năm xẻ bảy! Nếu vậy, Cố Tích Cửu chỉ có thể ngủ ở trong mưa gió, không có nơi để ở ——
Mắt thấy hai luồng ánh sáng sắp đánh trúng căn nhà, đột nhiên một âm thanh vang lên, phía trước căn nhà bỗng nhiên có một bóng đen màu hồng phấn chắn ngang ——
Hai luồng ánh sáng đánh lên cái bóng đó, vang lên một tiếng động lớn.
Bóng đen kia vẫn bất động như núi, không hề có ý di chuyển.
Đó là thứ gì? Không có khả năng là kết giới đúng không?
Hai người kia kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái, bay người lên, phóng về phía bóng đen kia.
Hai người còn chưa vọt tới trước mặt, bóng đen màu hồng phấn đã mở rộng ra hai bên, từ trong bóng đen hiện ra một đưa bé có thân hình rất lớn, hai người suýt nữa đã đập đầu vào người đứa bé kia! Bọn họ cuống quít lui về phía sau ——
"Nếu đã tới, vậy đừng rời đi nữa. Làm thức ăn của ta đi." Đứa bé âm trầm mở miệng, hai bàn tay nhỏ mập mạp giống như củ sen vung ra phía ngoài, một luồng khói màu đen tản ra, nháy mắt bao phủ lấy hai người kia......
~~~Hết chương ~~~