Edit: Lâm An, Emily.
Nàng không có người nào để nói chuyện, trong lòng thấp thỏm, không nhịn được dò hỏi Thương Khung Ngọc.
Thực ra, trong tiềm thức, nàng thật sự muốn Thương Khung Ngọc phản bác lại nàng, cho dù phản bác kia tràn ngập kẽ hở, đó cũng là một loại an ủi đối với nàng.
Dù nàng cường đại thế nào thì vẫn là nữ hài tử, đôi khi rất dễ tổn thương.
Khi một người không có ham muốn hay dục vọng, họ sẽ không sợ hãi. Khi không có gì cần phải bảo vệ, thậm chí ngay cả tính mạng của mình nàng cũng không quan tâm. Nàng không sợ gì hết.
Nhưng hiện tại trong lòng nàng có vướng bận, mặc dù con ngao kia là đồ tham ăn, nhưng nàng không thể không quan tâm tới nó.
Nhất là mỗi khi nghĩ đến con ngao rất có khả năng bị giết hầm thịt, trong lòng nàng càng nóng như bị lửa đốt!
Tuy nhiên, Thương Khung Ngọc lại rất thành thực, không biết rằng nàng đang bị tổn thương, còn phụ họa thêm: "Chủ nhân, không phải ta nguyền rủa nó. Ta cảm thấy hiện tại khả năng nó bị giết rất cao. Bọn họ không dám thật sự động tới ngươi, tất nhiên tất cả tức giận đều rơi trên người đại ngao. Rốt cuộc, nó là yêu vật. Trong khi bọn họ cần phải có một lời giải thích cho người nhà người chết, vì thế chắc chắn sẽ để đại ngao làm kẻ chết thay. Ngươi nói nghe thấy tiếng nó khóc, có lẽ vì nó đã chết, hồn phách tìm ngươi kể lể về sự bất bình. Thật ra ngươi cũng biết nó bị oan, dù chết cũng là bị chết oan......"
Vì thế, cả người Cố Tích Cửu càng trở nên tồi tệ hơn!
Vì thế nàng lại bắt đầu hét lên ——
Nàng hét cho đến khi khản cả cổ, mất giọng.
Bọn họ định bỏ đói nàng ở đây hay sao?!
Bóng đen của tử thần treo lơ lửng trên đầu, Cố Tích Cửu vẫn có chút sợ hãi.
Rốt cuộc, nàng sống lại một lần không dễ dàng gì, nàng đã phải phấn đấu lâu như vậy......
Nàng sẽ bị chết oan uổng như vậy hay sao?
Nàng không cam lòng!
Nhưng không cam lòng thì nàng có thể làm gì?
Nàng chỉ có một mình ở đây, không ai có thể giúp nàng ——
Dung Triệt? Ngày nàng bị bắt Dung Triệt từng cầu xin Cổ Tàn Mặc, nhưng hắn còn chưa nói được mấy câu đã bị Cổ Tàn Mặc phái người "mời" đi ra ngoài, nói đây là việc của Thiên Tụ Đường, hắn là hoàng tử đừng xen miệng vào.
Thiên Linh Vũ? Hắn căn bản không có quyền lên tiếng ở Thiên Tụ Đường......
Cũng không biết vì sao, bóng dáng Đế Phất Y lại nổi lên trong lòng nàng.
Nàng cảm thấy đau nhói trong lòng. Người này có lẽ có quyền lên tiếng ở đây. Nếu hắn đến giải vây giúp mình......
Cũng không cần giải vây, chỉ cần cho nàng một ít thời gian, nàng có thể tự mình bắt độc thủ phía sau màn, chứng minh mình vô tội!
Nhưng, hắn và nàng sớm đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, cho dù hắn biết hiện tại nàng gặp oan khuất, chỉ sợ sẽ không để ở trong lòng, thậm chí hắn có thể sẽ cười nhạo nàng......
Thánh tôn? Nàng càng không thể trông cậy vào thánh tôn. Người nọ quá xuất quỷ nhập thần, bất luận người nào muốn tìm hắn đều khó hơn so với lên trời! Thậm chí đến hôm nay, nàng còn chưa từng gặp mặt hắn——
Mọi con đường đều đã bị cắt đứt, Cố Tích Cửu nhắm đôi mắt lại, trong lòng càng ngày càng tuyệt vọng.
Nàng tiếp tục chịu đựng thêm hai ngày nữa, cho đến lúc chạng vạng ngày thứ tư, cánh cửa nhà giam được mở ra, có người bước vào.
Cố Tích Cửu đã bị khoá ba ngày ba đêm ở trên tường, cả người đều hoàn toàn tê liệt.
Nhưng vẫn không có ai đưa cơm cho nàng, thậm chí ngay cả nước nàng cũng không được uống một ngụm, hơn nữa trong lòng dày vò, vì thế khi cánh cửa nhà giam nở ra, nàng đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, căn bản không nhìn thấy rõ người tới......
"Bá!" "Bá!" Hai luồng gió xẹt qua, xích sắt buộc chặt ở trên người nàng bị cắt đứt, nàng cũng ngã thẳng xuống từ trên tường.
Một luồng gió lướt qua, nàng không rơi thẳng xuống mặt đất, mà là rơi vào lòng ngực một người.
Vòng tay ôm ấp lạnh lùng, mang theo một mùi hương nhè nhẹ, mơ hồ có chút quen thuộc, nhưng nàng lại nhất thời không nhớ nổi đã từng ngửi nó ở đâu.
//: Chúc nàng Lâm An và các bạn cùng lứa thi TN THPT thành công!
~~~Hết chương ~~~