Nhưng nàng không thể nói ra những lời này, vì thế nàng nói cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy xiêm y, tìm một nơi yên tĩnh để thay.
Đó là một bộ váy áo màu xanh nhạt, mềm mại mượt mà.
Nó không phải vải lụa hay vải bông, nàng không biết nó được dệt từ chất liệu gì, nhưng mặc vào thấy rất thoải mái, mịn màng trơn trượt, trông rất phù hợp, phong cách cũng rất tốt, tung bay khi có gió thổi qua.
Quan trọng hơn chính là, phía sau lưng quần áo, Cố Tích Cửu có cảm giác nhức mỏi trên người đã giảm đi đáng kể, những vết bầm tím do xích sắt thít chặt dường như dịu đi, không có cảm giác khó chịu chút nào.
Điểm khuyến khuyết duy nhất đó là, bộ váy hơi dài và rộng một chút, không làm nổi bật được dáng người đáng tự hào của nàng......
Nàng đã có một cuộc sống ly kỳ trong những ngày qua, xuyên qua kết giới rồi ngồi nhà lao, mấy miếng thịt vừa mới được đắp lên ở trên người lúc này dường như cạn kiệt, gầy đi không ít, nhưng eo nàng lại mảnh mai tinh tế hơn, dường như có thể ôm hết một vòng tay, bộ vẫn duy trì tốt.
Mặc dù bộ váy hắn đưa rất đẹp, nhưng vẫn không đẹp bằng bộ váy vừa rồi nàng mặc.
Bộ váy này không những to rộng, ngay ở bên hông nàng còn quấn một dải lụa, không nhìn rõ eo.
......
Gió nhẹ phơ phất, hoa cỏ đung đưa, dòng suối róc rách, bướm bay nhẹ nhàng.
Cố Tích Cửu và thánh tôn sóng vai bước đi ——
Đã hơn nửa canh giờ trôi qua, thánh tôn lão nhân gia vẫn không đề cập điều gì với nàng, thậm chí hắn cũng không nói gì, chỉ đi bộ cùng nàng như vậy ——
Cố Tích Cửu cảm thấy hiện tại hai người giống như cặp tình nhân trẻ đi trên đường cái......
Không đúng, thánh tôn là trưởng bối, nàng là vãn bối, vậy nên phải gọi là ông cháu đi dạo?
"Khung cảnh ở đây không tệ." Thánh tôn rốt cuộc mở miệng, lúc này hắn và nàng đã đi bộ được mấy dặm đường.
Có thể nhìn thấy dòng suối, ao nhỏ, thác nước, bãi cỏ, mọi thứ đều là sinh thái vốn có.
"Vâng." Cố Tích Cửu lên tiếng, nhưng cảm thấy đáp một chữ có chút lạnh nhạt, nàng lại thêm một câu: "Thời tiết cũng không tệ."
Nói xong, nàng cảm thấy khó xử, đây là cuộc trò chuyện vụng trộm huyền thoại hay sao?
Thánh tôn, ngươi rốt cuộc muốn nói chuyện gì với ta? Chúng ta có nên nói thẳng tới chủ đề hay không?
Nàng còn nhớ thương đại ngao nhà nàng, tên kia đã vài ngày không ăn cơm, chắc là đang khóc vì đói......
"Thánh tôn, ngài có chuyện gì phân phó Tích Cửu?" Cố Tích Cửu bắt đầu biến bị động thành chủ động.
Thánh tôn cuối cùng liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng vẫn rất tôn kính cười, còn mỉm cười hết sức chuyên nghiệp......
Nàng dường như khó chịu vì đi dạo đã lâu ——
Thánh tôn đột nhiên dời mắt, nhẹ nhàng nói: "Nàng có ý kiến gì về hung thủ sau lưng chuyện lần này hay không?"
Cố Tích Cửu dừng lại một chút, quyết định ăn ngay nói thật: "Tích Cửu cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, tư đạo sư kia chết có chút kỳ lạ......"
Thánh tôn nhìn nàng: "Nói tiếp."
Vì thế Cố Tích Cửu tiếp tục nói: "Việc này mặt ngoài nhìn qua rất đơn giản.
Ta và Hồ Thanh Thanh có chút ân oán nhỏ, nàng ta cố gắng dụ dỗ tư đạo sư, âm thầm phái người phá hủy phòng ở của ta, khiến ta tự mình biết khó mà lui, lăn ra khỏi Thiên Tụ Đường.
Nhưng bởi vì hai đệ tử của tư đạo sư đã tuôn ra những lời gièm pha ông ta, ông ta sợ bị bại lộ nên mới âm thầm hại chết hai đệ tử kia, sau đó đổ tội hết lên đầu ta và đại ngao.
Cho dù chúng ta không bị xử tử, cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Thiên Tụ Đường.
Tuy nhiên, bởi vì thánh tôn xử lý anh minh, khiến âm mưu của tư đạo sư bại lộ.
Ông ta bị lửa giận công tâm, vì thế dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, công lực trên người tự nổ, nhận hết báo ứng.
Những điều này nhìn qua thực sự không có vấn đề, đều rất hợp lý.
Nhưng Tích Cửu luôn cảm thấy có chút kỳ lạ......"
Đôi mắt thánh tôn hơi cong, dường như đang cười: "Kỳ lạ chỗ nào?"
.