Bốn vị ở đây, một vị là thánh tôn chí cao vô thượng, một vị là tông chủ Thiên Vấn Tông, một vị là môn nhân thánh tôn, một vị là hoàng tử.
Cố Tích Cửu cảm thấy có chút có lỗi với Dung Triệt.
Ngươi ta tới đưa tọa kỵ cho nàng, vô duyên vô cớ bị oan uổng một hồi không nói, hiện tại lại bị thánh tôn an bài thành tiểu đệ pha trà......
Nàng là chủ nhân nơi này, theo lý mà nói, pha trà đổ nước này phải do nàng làm mới đúng.
Vì thế nàng thường xuyên giúp hắn một chút, ví dụ đưa chén gì đó cho hắn.
Dung Triệt thật ra cực kỳ bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú trước sau như một, luôn mang theo tươi cười, dịu dàng như quân tử khiêm tốn, không có chút khó chịu nào.
Mỗi một động tác pha trà đều rất trôi chảy mượt mà.
Long Tư Dạ dường như có tâm sự, uống trà nhưng rất lơ đãng, thường xuyên liếc mắt coi chừng Tích Cửu một cái.
Cố Tích Cửu lại mang bộ dáng giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, bình tĩnh uống trà.
Trong khi uống trà, Long Tư Dạ không nhịn được hỏi một câu: "Thánh tôn ở đây, hay là để Cổ Đường chủ an bài một sân khác cho Tích Cửu cô nương, thứ nhất có thể tĩnh tâm luyện công, thứ hai......"
Hắn còn chưa nói dứt lời, thánh tôn đã ngắt lời hắn: "Nàng sống ở hậu viện là được."
Hắn sớm đã sắp xếp xong, sống ở tiền viện là bốn vị sứ giả, trung viện chính là sân nơi hắn tạm sống, Cố Tích Cửu vừa lúc sống ở hậu viện.
Ba sân đều có công dụng.
Long Tư Dạ dừng lại một chút: "Thánh tôn giá lâm, hay là để Tư Dạ ở lại làm hộ pháp?"
Dung Triệt cũng xung phong nhận việc: "Tiểu vương cũng nguyện lưu lại làm hộ pháp giúp thánh tôn."
Thánh tôn im lặng một lát: "Các ngươi không yên tâm điều gì?"
Long Tư Dạ, Dung Triệt: "......"
Hai người này tất nhiên muốn giải thích, nhưng thánh tôn đã hạ lệnh đuổi khách: "Không còn sớm nữa, các ngươi về đi."
Lệnh của thánh tôn không người nào dám vi phạm, vì thế Long Tư Dạ và Dung Triệt dù không cam lòng, cuối cùng vẫn phải rời đi.
Bởi vì trời đã tối, Dung Triệt không thể rời khỏi đây, hắn vẫn tới chỗ của Yến Trần nơi đó.
Long Tư Dạ tới một biệt viện do Cổ Tàn Mặc sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi.
Trong sảnh yên tĩnh trở lại.
"Thánh tôn, ngài vẫn nghi ngờ Dung Triệt?" Cố Tích Cửu mở miệng.
"Hả? Sao ngươi nhìn ra?"
"Lúc Dung Triệt pha trà, ngài vẫn luôn cẩn thận nhìn xem động tác của hắn.
Có lẽ ngài xem xét có phải hắn đang che dấu công phu hay không?"
"Ngươi rất thông minh." Thánh tôn không hề phủ nhận.
"Vậy —— ngài có nhìn ra điều gì hay không? Tích Cửu cũng luôn chú ý tới động tác của hắn, đều giống như bình thường, các bước pha trà cũng giống như trước."
Cố Tích Cửu từng uống trà vài lần với Dung Triệt, biết các bước pha trà của hắn.
Động tác pha trà của một người khi trở thành thói quen, nó rất khó sửa đổi.
Và thói quen pha trà của mỗi người đều khác nhau.
"Ngươi rất quen thuộc với hắn?"
"Khi còn ở kinh thành, ta từng uống trà với hắn vài lần, hắn cũng đối xử với Tích Cửu rất tốt, trong tối ngoài sáng từng giúp ta vài lần." Cố Tích Cửu không giấu giếm quan hệ giữa mình với Dung Triệt.
Thánh tôn nhìn nàng một lát, thản nhiên nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm." (Biết người, biết mặt, không biết lòng)
Cố Tích Cửu không biết chuyện gì xảy ra với mình, trong lòng nóng như bị lửa đốt, một lòng muốn bảo vệ bằng hữu của mình.
Chỉ cần là người mà nàng nhận làm bằng hữu, nàng đều không muốn nghe người khác nói xấu về hắn.
Cố Tích Cửu: "Ta tin tưởng hắn!"
Thánh tôn gõ gõ ngón tay trên khay trà bên cạnh, bình tĩnh mở miệng: "Ngươi không tin bản tôn?"
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng dừng lại một chút, hiếm khi phản bác hắn: "Ta tin thánh tôn, nhưng ta cũng tin tưởng bằng hữu của ta vô tội!"
Thánh tôn dường như có chút mỏi mệt, phất phất tay: "Trời không còn sớm nữa, ngươi cũng mệt mỏi rồi, quay về nghỉ ngơi đi.
Bản tôn muốn vận công đả tọa một lát, đêm nay cần phải thu thập hồn phách Hồ Thanh Thanh thẩm vấn."
.