Thiên Linh Thiên thay đổi, tháo độ với Thiên Linh Vũ cũng từ cung kính lấy lòng ban đầu, biến thành gây khó dễ với hắn khắp nơi, mỗi lần nhìn thấy hắn đều chế nhạo không thôi.
Đôi khi còn kiếm cớ đánh hắn một trận......!
Ngày tháng trôi qua, Thiên Linh Vũ biến thành dáng vẻ hiện tại.
Đương nhiên, Thiên Linh Vũ là tiểu hài tử ngạo kiều, khi nói chuyện với Cố Tích Cửu, hắn nói không chính xác lắm, không có trật tự, cơ bản chỉ chắp Đông vá Tây, rất nhiều chuyện chỉ lướt qua, những điều đó đều do Cố Tích Cửu dựa theo những lời hắn nói đúc kết ra được.
Một thiên tài từng được xem trọng nhất ngã xuống thành phế tài, còn bị tôi tớ lúc trước khinh thường, thay thế vị trí của mình.
Sự chênh lệch như thế không phải người nào cũng có thể thừa nhận, không được khai thông tâm lý đúng lúc, vì thế Thiên Linh Vũ biến thành một hài tử hoang dã như vậy cũng không có gì lạ.
Bọn họ nói chuyện được một lát, đại ngao đã quay trở lại.
Lần này nó săn được rất nhiều thứ, có gà rừng, có thỏ, còn có một con hoẵng.
Cố Tích Cửu xử lý mấy thứ này, Thiên Linh Vũ cũng bận rộn giúp nàng.
Đại ngao ở bên cạnh nước miếng chờ đợi.
Trong quá trình nướng thịt, Cố Tích Cửu lại hàn huyên thêm vài câu với Thiên Linh Vũ, hỏi thăm tình huống trước và sau khi hắn tẩu hỏa nhập ma.
Sau khi nướng thịt xong, hai người một ngao đang muốn chuẩn bị ăn, Lục Ngô giống như một tia chớp chạy tới, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực Cố Tích Cửu, chín cái đuôi vẫy vẫy giống như cái đĩa quay lớn.
Phong Triệu phía sau cũng chạy tới, trong miệng còn ngậm một con nai......!
Một canh giờ sau, Lục Ngô, đại ngao, Phong Triệu đều vô cùng thỏa mãn nằm ở nơi đó, cực kỳ thích ý.
Đại ngao đã ăn một bữa rất tuyệt, cảm giác vết thương trên người không còn đau nữa, mở vỏ phơi mình dưới ánh trăng.
Trải qua một cuộc trò chuyện với nhau, quan hệ giữa Cố Tích Cửu và Thiên Linh Vũ cũng thân thiết hơn một chút.
Tiểu hài tử Thiên Linh Vũ ngạo kiều không phục ai, chỉ phục mỗi Cố Tích Cửu.
Rõ ràng hiện tại Cố Tích Cửu cũng trạc tuổi hắn, nhưng hắn luôn cảm thấy nàng giống như tỷ tỷ ——
"Đúng rồi, sau khi ngươi tẩu hỏa nhập ma, có mời Long tông chủ xem qua hay không?" Cố Tích Cửu nhàn nhã hỏi một câu.
Thiên Linh Vũ ngừng lại một chút, lắc đầu: "Khi ta bị tẩu hỏa nhập ma, Long tông chủ vừa lúc bế quan......!nhưng có mời đệ tử của hắn tới xem, đều nói không có biện pháp......"
"Vậy sau khi hắn xuất quan, ngươi cũng không tìm hắn hay sao?"
Thiên Linh Vũ cúi mặt xuống: "Hắn bế quan một năm, sau khi hắn xuất quan ta đã ở Lưu Vân ban......"
Hắn lại ngẩng đầu cười: "Dù sao cũng vô dụng, hà tất phải mời hắn?" Mặc dù hắn đang cười nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một sự yếu đuối, xấu hổ.
Khi Long Tư Dạ xuất quan, hắn đã bị công nhận là học sinh yếu kém, mọi người đều không còn xem trọng hắn, ngay cả gia tộc của hắn đều từ bỏ hắn, tất nhiên sẽ không có người nào ra mặt đi mời Long Tư Dạ......!
Và hắn cũng không muốn để Long Tư Dạ xem bệnh, hắn sợ mình sẽ càng thêm tuyệt vọng ——
Cố Tích Cửu không nhịn được liếc nhìn hắn một cái.
Nàng từng nghiên cứu về tâm lý học, cũng biết một chút về tâm lý của hài tử như Thiên Linh Vũ.
Bởi vì hắn quá kiêu ngạo, vì thế sau khi mất năng lực tu luyện, hắn thà rằng để người khác nói hắn phản nghịch gây sự không chịu học tập, cũng không cầu tiến, nhưng không muốn người khác nói hắn bất luận học như thế nào cũng không vào được......!
Đây thật ra là một loại tâm lý trốn tránh.
"Cố Tích Cửu, hiện tại ngươi đã biết hết chuyện của ta, có phải cũng xem thường ta hay không? Cảm thấy ta là phế vật ngu ngốc......" Thiên Linh Vũ ngửa cổ nhìn nàng, nhìn qua giống như không thèm để ý, nhưng đáy mắt lại có một chút khẩn trương.
Cố Tích Cửu rửa sạch tay, trả lời không chút để ý: "Từ trước tới nay ta không cảm thấy ngươi là phế vật ngu ngốc.
Ngược lại, ngươi rất thông minh, bất luận học cái gì đều rất nhanh......"