Cổ Tàn Mặc nhíu chặt lông mày, rất rõ ràng, người mặc áo choàng trắng có dã tâm khó lường, nhưng người đó rốt cuộc là ai? Mục đích trăm phương ngàn kế dò la tin tức Thiên Tụ Đường là gì? Có liên quan gì với người mặc áo xanh tự nổ tung ngày ấy?
Vô số bí ẩn đang lưu động ở trong đầu mọi người, nhưng nhất thời không được giải đáp.
Vụ án tưởng chừng như đã phá, nhưng độc thủ phía sau màn lại không bắt được, hơn nữa còn rối rắm thêm.
Tuy nhiên, cũng may cái đinh chôn ở Thiên Tụ Đường đã bị rút ra, hơn nữa Thiên Linh Vũ cũng khôi phục lại bình thường.
Đây cũng xem như một chuyện vui......
......
Cố Tích Cửu đi theo thánh tôn trở lại chỗ ở của mình, lúc này trời đã bình minh.
Nàng lăn lộn một đêm, hiện tại có chút buồn ngủ.
Nhưng nàng vẫn muốn hỏi thánh tôn đã thu hoạch được gì, bởi vì thánh tôn đã trực tiếp đọc ký ức người ta, có lẽ đã nhìn thấy hết, trong khi nàng vẫn chưa biết gì.
Nhưng rõ ràng thánh tôn không có ý định nói ra, sau khi trở lại sân liền xua xua tay, ý nói nàng về hậu viện nghỉ ngơi, bản thân thì đi về phía trung viện của hắn.
Cố Tích Cửu không phải là người dễ dàng bị tống cổ đi như vậy, nàng lo lắng, trực tiếp kéo lấy ống tay áo của hắn:" Thánh tôn, ngài đã nhìn thấy gì từ trong trí nhớ của hắn? Độc thủ phía sau màn rốt cuộc là ai? Có mục đích gì? Còn có đồng bọn khác ở Thiên Tụ Đường hay không?"
Thánh tôn cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ của nàng, nha đầu này ở bên cạnh hắn càng ngày càng tự nhiên, dám nắm lấy ống tay áo của hắn——
Cố Tích Cửu theo ánh mắt hắn nhìn xuống, cũng ngẩn người, buông ngón tay ra.
Nàng không phải là người thích tiếp xúc cơ thể với nam nhân, nhiều nhất chính là vỗ vỗ vai hoặc tay đối phương, xem đối phương giống như bằng hữu hoặc là tiểu đệ.
Nàng vẫn luôn cực kỳ kính trọng thánh tôn, mặc dù không sùng bái giống như những người khác, nhưng thật sự rất tôn trọng hắn.
Từ trước tới nay, nàng chưa từng nghĩ sẽ có tiếp xúc cơ thể với đối phương.
Lần này nàng lại đi kéo ống tay áo của đối phương, còn tự nhiên như vậy.
Tư thế này rất giống cháu gái đòi gia gia muốn ăn kẹo đường ——
Thôi, xem như nàng thiếu tình thương của cha, tìm thấy sự khiếm khuyết ở trên người hắn.
Ánh mắt thánh tôn rất có xâm lược tính, Cố Tích Cửu bị hắn nhìn như vậy, trái tim đập mạnh.
Nhưng nàng không muốn bỏ cuộc, vì thế mặc dù nàng buông lỏng tay ra, vẫn ngửa đầu nhìn hắn, giống như nếu không có được đáp án thì sẽ không bỏ qua.
"Muốn biết?"
"Muốn!"
"Được, đi theo bản tôn." Thánh tôn lật ống tay áo, trực tiếp cầm tay nàng, dắt nàng đi vào sân của mình.
Bàn tay to của hắn ấm áp khô ráo, càng khiến tay nhỏ của nàng thêm mảnh mai không đủ nắm chặt, lúc nắm chặt bên nhau có một loại cảm giác hài hoà kỳ lạ.
Nhịp tim của Cố Tích Cửu cành đập mạnh hơn, nàng theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng đối phương nắm lấy tay nàng rất chặt, nàng căn bản không thể rút ra.
Nàng không thể vận chuyển công lực vùng vẫy, vì như thế sẽ quá giả tạo, hơn nữa nàng thực sự nghi ngờ một chút công lực của mình căn bản không phải là đối thủ của đối phương——
Sau một thời gian bối rối, nàng đã bị thánh tôn đưa vào phòng.
Điều tồi tệ nhất chính là, nàng bị thánh tôn đưa thẳng vào phòng ngủ.
Lúc nhìn thấy cái giường lớn kia, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên khung cảnh đêm qua vô tình ngã xuống giường của hắn, khuôn mặt nàng đỏ bừng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy khung giường trống trải kia, lại nghĩ đến tung tích của chiếc màn, mặt nàng càng đỏ hơn!
Thánh tôn vẫn không dừng bước, đi thẳng về cái giường lớn.
Cố Tích Cửu luống cuống!
Nàng dừng bước chân lại: "Thánh tôn, ngài......!ngài hãy nói ở đây là được."
Nàng lo lắng thánh tôn lại kéo nàng qua đó, vì thế vội vàng đặt mông ngồi trên một cái ghế vừa đi ngang qua, hận không thể trực tiếp cắm rễ trên đó.
~~~Hết chương ~~~.