Hắn phát hiện mình càng ngày càng không cảm thấy khó chịu với nàng nữa, ngược lại càng ngày càng ngưỡng mộ nàng.
Nữ hài tử này giống như chiếc kính vạn hoa, mỗi lần chuyển là một điểm sáng mới......
Có lẽ đây là lý do thánh tôn nhận nàng làm môn nhân?
......
Tin tức nhóm của Cố Tích Cửu sẽ đối chiến với học sinh Tử Vân ban nhanh chóng được lan truyền trong toàn bộ Thiên Tụ Đường.
Điều này khiến toàn thể học sinh Lưu Vân ban đều rất hào hứng.
Cuối cùng học sinh Lưu Vân ban có thể chính thức khiêu chiến với Tử Vân ban!
Cho dù bọn họ không mấy xem trọng nhóm mấy người Cố Tích Cửu, nhưng đều có cảm giác bọn họ có thể chân chính đánh nhau một trận cũng tốt.
Ban đầu, học sinh Tử Vân ban rất khinh thường đối chiến với bọn họ, bởi vì như vậy rất hạ giá......
Bây giờ cuối cùng đã có cơ hội, cho dù bị thua cũng đủ để khiến bọn họ hưng phấn một trận.
Đối với học sinh Tử Vân ban, nói chung đều rất khinh thường.
Không ai muốn tiếp nhận đối chiến của học sinh năm nhất, bởi vì không có cảm giác chiến thắng ——
Nhưng nếu Cổ Tàn Mặc đã nói như vậy, đạo sư ba lớp đều không thể thoái thác.
Nhưng không ai muốn tham gia trước, vì thế cuối cùng bọn họ quyết định rút thăm......
Lớp của Tử Vân ban xúi quẩy bắt được cơ hội lần này, đạo sư lớp rất buồn bực, nhưng không có cách nào khác, đành phải quay về lớp mình, tuyển chọn người, cuối cùng chọn được một nhóm tệ nhất đi ứng phó.
Khi Cố Tích Cửu chính thức gia nhập Thiên Tụ Đường được một tháng rưỡi, nàng đã mở ra trận chiến đầu tiên với Tử Vân ban.
Đạo sư Tử Vân ban vốn không quan tâm tới trận đối chiến lần này.
Vớiông, Cổ Tàn Mặc nhàn rỗi quá nên không có việc gì làm, vì vậy mới bị động kinh sắp xếp một trận đấu như vậy.
Ông chỉ có thể cử học sinh ra ứng chiến, xem như cùng tiểu hài tử bày chơi đồ hàng.
ngôn tình hay
Ông đã chọn địa điểm là quảng trường nhỏ của lớp Tử Vân ban, nhưng Cổ Tàn Mặc lại không đồng ý.
Cổ Tàn Mặc cảm thấy chuyện này nên được xem xét nghiêm túc một chút.
Rốt cuộc, đây chính là lần đầu tiên học sinh Lưu Vân ban khiêu chiến học sinh Tử Vân ban.
Đây cũng là thời điểm tốt nhất để truyền cảm hứng cho mọi người, vì vậy Cổ Tàn Mặc đã sắp xếp cho trận đối chiến này ở Cạnh Kỹ đài trong Thiên Tụ Đường.
Cạnh Kỹ đài ở Thiên Tụ Đường tương đương với sân vận động tổ chim ở thời hiện đại, chỉ có những trận tỷ thí lớn mới được cử hành ở đây.
Tất cả các đạo sư đều cảm thấy Cổ Tàn Mặc đã bị mất trí, sau khi tiếp nhận hình phạt đã trở nên hồ đồ, vì thế nên mới gióng trống khua chiêng làm ra chuyện như vậy.
Cổ Tàn Mặc rất có uy quyền ở đây, ông đã hạ mệnh lệnh, mặc dù trong lòng nhóm đạo sư không phục, nhưng đều không thể vi phạm, vì thế đành phải miễn cưỡng chuẩn bị cho trận chiến này.
Nhưng bọn họ vẫn tiêu cực phản kháng một chút.
Ví dụ như cố gắng sắp xếp các tiết học quan trọng trong ngày tỷ thí đó, khiến cho học sinh trong lớp mình không thể đi xem......
Đối với học sinh Lưu Vân ban, đa số bọn họ đều lo sợ đám người Cố Tích Cửu thua trận quá thảm, tổn thương đến lòng tự trọng mà bọn họ thật vất vả mới có được.
Vì vậy, bọn họ cũng lựa chọn không đi xem, chỉ nói với vài người bạn học muốn đi, lúc quay về báo cáo kết quả là được, chỉ nghe kết quả thì sẽ không có lực sát thương......
Vì vậy, vào ngày chính thức bắt đầu, khán giả dưới Cạnh Kỹ đài......!chỉ là vài ba con mèo con.
Khán phòng rộng lớn như vậy nhưng rất lạnh lẽo, gió thổi từ đầu này có thể thổi thẳng qua đầu kia.
Mạnh đạo sư lớp đi cùng với Cổ Tàn Mặc ngồi ở trên đài giám khảo, nhìn hiện trường phía dưới lạnh lẽo, cuối cùng thành tâm thành ý nhỏ giọng hỏi Cổ Tàn Mặc: "Đường chủ, có phải bởi vì lúc trước ngài từng đắc tội với môn nhân thánh tôn, cảm thấy có lỗi với thánh tôn, vậy nên muốn xây dựng lại hình tượng trong mắt thánh tôn?"
Cổ Tàn Mặc kiệm lời đáp lại hai chữ: "Nói bậy!"
~~~Hết chương ~~~.