Tên tùy tùng béo, mặt ướt đẫm mồ hôi:
- Bẩm đại nhân..tiểu nhân...tiểu nhân sáng.. sáng nay có thay đồ này, do vô tình nên đút nhầm vào túi áo... tiểu nhân tuyệt đối không có ý gì khác đâu ạ... Đại nhân minh xét...
Lưu đại nhân nhíu mày:
- Cái này cũng có khả năng..
Cố Mạn Phi bước lên trước vài bước, nhìn tên béo từ đầu đến chân rồi nhìn sang chiếc quần, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Ngươi nói đây là quần của ngươi?
- Dạ... đây đúng là quần của tiểu... tiểu nhân ạ.
- Ngươi mặc vừa á?
Cố Mạn Phi chậm rãi cất tiếng.
Nhìn ngoại hình người này ít nhất cũng phải cân, còn chiếc quần này rõ ràng là thích hợp cho người gầy gầy dong dỏng cao mặc mới đúng. Tên béo này cơ bản là mặc không vừa, kể cả miễn cưỡng mặc được thì cũng sẽ bị bật chỉ ngay.
Sắc mặt tên béo đã trắng bệch nhưng vẫn cố cãi:
- Tiểu nhân...tiểu nhân thích mặc đồ bó sát...
Cố Mạn Phi bật cười:
-Ừm cũng có khả năng ấy. Xem ra hôm nay ngươi cũng mặc bó sát như vậy rồi... Lưu đại nhân, ngài xem...
Lưu đại nhân sắc mặt trùng xuống:
- Người đâu, lôi hắn ra ngoài khám xét lại xem...
Lát sau, người phụ trách khám xét chạy vào báo cáo:
- Bẩm đại nhân. Hôm nay hắn mặc một chiếc quần vừa người, không nhỏ mà còn hơi rộng chút nữa ạ.
Mọi việc tới đây, hầu như ai cũng hiểu, Tây Môn Thiết cảm than:
- Việc này thật đáng ngờ! Xem ra có người đã mua chuộc hắn, lợ dụng cơ hội để vu oan cho Cố tiểu thư rồi. Lưu đại nhân đêu thẳng thắn chính trực chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho Cố tiểu thư...
Cố Tạ Thiên cũng lên tiếng, tuy rằng ông ta không yêu quý gì cô con gái này nhưng cũng không muốn có kẻ vô cơ hất nước bẩn lên Tướng quân phủ của mình:
- Lưu đại nhân, tên tùy tùng này của ngài thật sự rất khả nghi, ngài cần cẩn thận thẩm vấn đấy...
Lưu đại nhân thật cũng không thể ngờ tùy tùng của mình lại có kẻ bị mua chuộc như vậy... xấu hổ, đỏ mặt, chắp tay cúi đầu:
- Bát vươn gia, Cố tướng quân,xin hãy yên tâm, bản phủ nhất định sẽ điều tra ra kẻ đứng sau giật dây những chuyện này, sẽ không vì tư tình mà lơi lỏng điều tra.
Cố Mạn Phi nhẹ nhàng cười nói:
- Tiểu nữ vốn nghe thiên hạ đồn rằng Lưu đại nhân vốn là người công minh chính trực, ngay bách tính trong thành ngoài thành cũng biết ngài là vị quan tốt... Tùy tùng của ngài đông như vậy, có người tốt kẻ xấu lẫn lộn, có kẻ bị mua chuộc cũng không tránh khỏi được,điều này không thể trách Lưu đại nhân được.
Câu nói này của nàng rất hợp ý Lưu đại nhân, chỉ một câu nói đã đủ khiến Lưu đại nhân thay đổi cách nhìn về Cố Mạn Phi.
Cũng không đợi Cố Mạn Phi nói thêm gì khác nữa Lưu đại nhân tiếp tục ra lệnh cho tùy tùng khám xét lẫn nhau.
Một lát sau, mọi việc khám xét xong xuôi, trên người những người tùy tùng còn lại đều không có đồ gì đáng ngờ nữa.
Lưu đại nhân nở nụ cười hiền hậu nhìn Cố Mạn Phi:
- Cố tiểu thư, vì danh tiếng của tiểu thư, chúng ta vẫn cần khám xét phòng của tiểu thư..
Cố Mạn Phi cũng rất hợp tác:
- Lưu đại nhân ngài cứ tùy ý khám xét đi ạ.
Còn lại mười người tùy tùng chia nhau khám xét trong phòng...
Cố Mạn Phi dựa mình vào cột nhà, sắc mặt nhẹ nhõm, nhìn như không quan tâm tới ai tới việc gì xung quanh... Nhưng thật ra nàng đã thu trọn những biểu cảm của tất cả mọi người vào trong mắt.
Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư sắc mặt vui vẻ,tò mò... đẩy vẻ hứng khởi vì được xem kịch hay miễn phí.
Cố Thiên Thanh vẫn nét mặt dịu dàng hiền lành như thế nhưng thỉnh thoảng lại lén đưa mắt nhìn Thập nhị hoàng tử Tây Môn Ngôn...