Vị Vương gia đứng dậy, rút con dao và lấy bức thư xuống, mở ra đọc, sắc mặt lập tức đen xì...
Xem xong bức thư, ông ta rất tức giận, đập mạnh tay xuống bàn làm vỡ mấy món đồ đang để trên bàn:
- Người đâu, lập tức cho người đi mời Tông Nhân phủ Lưu đại nhân và Bát vương gia Tây Môn Thiết đến phủ gặp ta bàn chuyện!
Cận vệ nhận lệnh đi mời...
Cố Mạn Phi ẩn mình trong bóng đêm, nở nụ cười...
Tây Môn Ngôn ngươi dám tính kế hại bản cô nương, vậy hãy nhận lấy hậu quả cần phải hứng chịu đi.
Định truyện lớn hóa nhỏ, truyện nhỏ hóa không ư? Không có cửa đâu nhé!
Việc cần làm đã làm, giờ nàng chỉ cần đợi kết quả thôi.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang lấp ló phía trên đầu, không còn sớm nữa, nàng phải về rồi, quay người bước đi...
Hoàng thúc phủ canh phòng nghiêm ngặt nhưng Cố Mạn Phi dùng thuật hoán vị kèm với công phu cao cường của một sát thủ tài ba nên nàng đi lại trong phủ rất dễ dàng, không bị ai phát hiện.
Do sự việc lục soát nơi ở của Cố Mạn Phi khi sáng, Cố Tạ Thiên ít nhiều thấy ngại với nàng nên đã sẵn sàng đáp ứng hết mọi yêu cầu mà nàng nêu ra.
Như việc đáp ứng bố trí cho nàng một biệt viện hào hoa mà yên tĩnh không bị người khác quấy rầy, rồi việc phân cho nàng người hầu cùng người đàn bà có tuổi chuyên làm việc nặng.
Cố Mạn Phi cuối cùng đã được hưởng đãi ngộ của một thiên kim tiểu thư thật sự.
Lãnh Hương Ngọc phụ trách quản lí nội vụ trong tướng phủ từ lâu nên trong số những kẻ mà bà ta phái đến hầu hạ Mạn Phi có không ít tai mắt của bà ta, có nhiệm vụ giám sát nhất cử nhất động của nàng.
Cố Mạn Phi biết rõ điều đó, thậm chí còn biết rõ kẻ tai mắt ấy nằm trong số a hoàn trẻ tuổi kia, và không chỉ có một...
Nàng là một sát thủ, giỏi nhất là tài quan sát, đọc hiểu lòng người, tìm nội gián đối với nàng là chuyện quá đơn giản. Nàng chỉ dùng một kế nhỏ đã đủ khiến một trong số những a hoàn đó để lộ dấu vết, ngay khi ả định đi truyền tin thì đã bị bắt tại trận.
Cố Mạn Phi cũng không khách sáo,ra lệnh cho những kẻ hầu còn lại đánh cho tên nội gián một trận nhừ tử, không quản ả khóc lóc cầu xin mà cho người tìm Nha tử ( chuyên buôn bán người, nô lệ) đến bán luôn a hoàn đó.
Vì có chứng cứ rõ ràng nên dù việc này bị tố cáo đến tai Cố Tạ Thiên thì ngay cả Lãnh Hương Ngọc cũng không thể ngăn cản,chỉ có thể nhìn tiểu a hoàn đó bị đem bán.
Cố Mạn Phi dùng chiêu giết gà dọa khỉ này hiệu quả rất tốt, rất thành công trong việc cảnh cáo những kẻ hầu còn lại.
Họ vốn có chút không phục khi được phái đến hầu hạ nàng, nhưng qua việc này, cuối cùng cũng nhận ra vị tiểu thư vốn yếu đuối, nhút nhát này cũng không phải dễ bắt nạt.
Hơn nữa đến khi xảy ra chuyện thì đến cả Lãnh Hương Ngọc cũng không thể bảo toàn họ...
Muốn hoàn toàn thu phục lòng người thì chỉ dựa vào đánh, giết là không đủ...
Nên Cố Mạn Phi đã tập hợp cả người hầu lại và đưa ra quy định thưởng phạt rõ ràng.
Còn ám chỉ a hoàn kia bị phát hiện là do có người mật báo lại với nàng,nàng cũng sẽ có phần thưởng lớn cho người đã mật báo...
Sau đó nàng đơn độc gọi từng người họ vào phòng, có khi chỉ hỏi vài ba câu rồi cho họ ra, có khi chỉ là giữ họ ngồi im một lúc....
Như vậy, không ai biết người được trọng thưởng là ai, nên trong lòng càng biết thân biết phận hơn, từ đó mà làm việc cũng chịu khó và tỉ mỉ hơn.
Cố Mạn Phi thật sự thưởng phạt phân minh, ai làm vừa lòng nàng, thật thà làm việc thì ngay lập tức được thưởng.
Trong đám người này, tai mắt của Lãnh Hương Ngọc không chỉ một người... nhưng trải qua một loạt những hành động của Cố Mạn Phi, những kẻ tai mắt cũng đã nhận rõ một thực tế ai mới là chủ nhân thật sự của họ.
Cuối cùng họ lấy hết dũng cảm bẩm báo lại việc bị Lãnh Hương Ngọc phái đến làm tai mắt bên cạnh nàng... và hơn hết họ đã thề sẽ một lòng trung thành với Cố Mạn Phi....