Cố Mạn Phi đứng bên cửa sổ,tiện tay cầm lấy một quả nhỏ màu đỏ được bày trên bàn lên:
- Loại quả này thật sự rất ngon, ngọt...chúng ta cứ thưởng thức là được, đâu cần phải tìm hiểu lai lịch, nguồn gốc của nó? Bát vương gia, người có thấy vậy không?
Có chút bất ngờ, Cố Mạn Phi nói vậy là muốn ám chỉ không muốn bị người khác hỏi về thân phận, xuất thân của mình... Trong giới giang hồ những người muốn ẩn danh như vậy nhiều vô kể...
Bát Vương gia nhìn Cố Mạn Phi, nàng đứng đó, thân hình thấp bé như một đứa trẻ, dung mạo cũng hết sức bình thường, nhưng khí chất thong dong, điềm đạm như một người dày dạn kinh nghiệm lăn lộn trốn giang hồ.... Cả con người giống như thanh gươm báu ẩn mình trong chiếc vỏ kiếm xấu xí... nhìn thì bình thường nhưng tự thân nó toát ra sự sắc lạnh khiến người khác không thể khinh mạn.
Tây Môn Thiết nở nụ cười:
- Tiểu huynh đệ nói rất đúng! Là Thiết mỗ đường đột rồi. Nhưng Thiết mỗ thật sự muốn kết giao một bằng hữu như tiểu huynh đệ đây. Không biết Thiết mỗ có được vinh hạnh đó không?
Cố Mạn Phi cầm li trà trên tay, từ chối rất thẳng thắn:
- Không được!
- A...?
Tây Môn Thiết ngây người ra...
Bị cự tuyệt rồi! Hắn lại có thể bị cự tuyệt vậy sao?
Bát vương gia thoạt nhìn thì nghĩ là người có vẻ rất thân thiện, dễ gần nhưng thực chất hắn không cho phép người khác tiếp cận hắn và cũng không dễ kết giao với người khác. Hôm nay hắn phá lệ, chủ động kết giao với tên tiểu tử này... kết quả là bị từ chối?
Im lặng một lúc, tay xoa xoa mũi,vừa có chút bực tức lại vừa buồn cười, lại thêm chút tò mò:
-Tại sao? Tiểu huynh đệ cảm thấy bản Vương không đáng để kết bằng hữu sao?
Cố Mạn Phi điềm đạm trả lời:
- Bằng hữu là từ hàng động mà kết giao chứ không phải là dùng lời nói đầu môi. Bằng hữu là phải thẳng thắn tương giao, sống chết có nhau! Tiểu Khả và Bát vương gia chỉ là mới gặp nhau lần đầu, thảo dân không hiểu rõ về con người Vương gia, Vương gia cũng đâu có hiểu con người Tiểu Khả? Hai con người vốn chả hề thân thiết sao nói kết giao là kết giao ngay được? Dù cho Tiểu Khả nhận lời đi chăng nữa thì đó cũng sẽ chỉ là mối quan hệ nhạt nhòa không thể coi là bằng hữu được.
Tây Môn Thiết: "...."
Luận điều rất mới mẻ,nhưng chuẩn xác từng câu, từng chữ!...
Hắn vốn chỉ là tò mò nên muốn hiểu biết hơn về con người tiểu Khả nên mới đề nghị kết giao như vậy... Lời nói thốt ra hắn còn có chút cảm giác như mình vừa ban phát một ân huệ lớn cho một tên tiểu tử.
Nhưng giờ nghe Cố Mạn Phi nói vậy, hắn thấy tôn trọng nàng hơn.
Hắn bây giờ thật lòng thật dạ muốn kết giao, ánh mắt kiên định:
- Tiểu huynh đệ nói rất đúng, nhưng bản Vương tin rằng sau này chúng ta sẽ có cơ hội trở thành bằng hữu tốt của nhau.
Cố Mạn Phi chỉ cười, không nói gì nữa.
Thế giới toàn màu đen của sát thủ, không tồn tại tình bằng hữu, chỉ tồn tại mối quan hệ giữa người thuê sát thủ và mục tiêu hạ sát...
Hình bóng Long Khởi thoáng qua, khẽ nhếch môi cười, cầm li trà nhấp một ngụm cạn li.
Sát thủ Cố Mạn Phi đã chết, kiếp này nàng sẽ chỉ sống cho bản thân mình, không cho phép ai trở thành một gánh nặng trong cuộc đời nàng nữa...
Nàng đang dựa lan can suy ngẫm thì phía dưới tầng một có động tĩnh, hình như lại có khách quý tới,nàng ngó xuống, mắt nheo lại.
Có người vừa bước vào,một nam hai nữ.
Ba vị này Cố Mạn Phi đều quen biết,chính là Tây Môn Ngôn - vị hôn phu của Cố chủ, và Cố Thiên Thanh, Cố Thiên Y.
Nam thanh, nữ tú rất chi là nổi bật, hút ánh nhìn...mọi cặp mắt hầu như đều đổ dồn về phía bọn họ.
Tây Môn Ngôn chính là một điển hình của gà rừng biến thân thành Phượng hoàng, những ngày tháng này tên tuổi của hắn đang rất được mọi người chú ý. Ngồi ở lầu một chủ yếu là các những quan lại, vương công, quý tộc thì có nửa già trong số đó quen biết hắn nên đều đứng dậy chào hỏi, hàn huyên.
Nét mặt vốn ủ rũ của Tây Môn Ngôn giờ nhận được sự chào đón nồng nhiệt của từ mọi người xung quanh thì đã tươi tắn lên không ít. Trên nét mặt ấy còn ẩn chứa sự đắc ý, kiêu ngạo....
Chị em Cố Thiên Thanh một trái, một phải đi cạnh hắn cũng cảm thấy rất hãnh diện...