Tây Môn Hàn đưa mắt ra hiệu cho Tây Môn Ngôn, Tây Môn Ngôn hiểu ý, lên tiếng:
- Công tử, vật này mặc dù là công tử mua được nhưng nó vốn là thần dược... Ngươi nghĩ rằng có thể giữ được vật này trên người mà không xảy ra chuyện sao?
Nếu không phải là một võ lâm cao thủ mà giữ báu vật trong người... khi bị người trong thiên hạ biết được... thì hiểm họa là khôn lường, có thể hi sinh cả mạng sống.
Lời nói của Tây Môn Ngôn có hàm ý là như vậy, một lời đe dọa...
Chàng thư sinh mở to đôi mắt:
- Ý của hai vị điện hạ là, nếu bản thiếu gia mà không bán vật này thì lát nữa ra khỏi đây sẽ bị các người cướp ư?
Tây Môn Ngôn giọng trùng xuống, lạnh băng:
- Bản cung sao có thể làm ra việc như vậy chứ? Nhưng bảo vật xuất hiện động nhân tâm, khó tránh kẻ xấu vì tư lợi mà bất chấp thủ đoạn...
Thư sinh dường như đã bị lời nói của hắn đả thông, thở dài:
- Ngài nói vậy cũng có lí, xem ra ta cũng chỉ có thể nhượng lại cho người khác mà thôi!
Tây Môn Hàn cười vui vẻ:
- Đúng vậy, tiểu công tử, hiểu thời cuộc mới chính là anh tài, vật này ngươi nhất định phải bán ngay!
Thư sinh chậm chạp đứng dậy:
- Ngài nói có lí, nhưng đây rõ ràng là ngươi ỷ quyền thế mà bắt ta phải làm theo ý ngài... Bản thiếu gia có một thói xấu, rất không thích bị người khác đe dọa, một khi bị đe dọa thì bản thiếu gia cũng không biết mình sẽ làm gia việc gì nữa...
Hắn lấy chiếc hộp thủy tinh từ trong tay áo ra.
Tây Môn Hàn đổi sắc mặt:
- Ngươi muốn thế nào?
Chàng thư sinh mỉm cười:
- Đã là thần dược thì tất nhiên sẽ thuộc về người có duyên...
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua phía, bỗng nhiên dừng lại trên người Cố Mạn Phi, vẫy vẫy tay với nàng:
- Tiểu huynh đệ, huynh đệ có hứng thú cây thảo dược này không?
Cố Mạn Phi có chút động lòng nhưng sắc mặt không đổi:
- Có hứng thì sao? Không có hứng thì thế nào?
- Nếu có hứng thì bản thiếu gia sẽ bán lại cho tiểu huynh đệ.
Cố Mạn Phi im lặng một lúc, rồi trả lời:
- Không có tiền!
-Vậy có đủ vạn lượng không?
Thư sinh cười cười, giọng nói rất nhã nhặn.
-.... có!
Trên người nàng vừa có đủ...
- Được! Bản thiếu gia thấy rất có duyên với tiểu huynh đệ! Ta bán lại cho tiểu huynh đệ với giá vạn lượng vậy!
Câu nói của chàng thư sinh có sức công phá khủng khiếp.
Một cây hoan hình thảo năm tuổi, vạn lượng mua còn chưa được... Vậy mà tên thư sinh này chỉ bán lại với giá vạn lượng... Tên thư sinh này bị điên hay sao chứ?
Vô vàn ánh mắt hướng về nhị lầu, nơi mà Cố Mạn Phi ngồi, muốn tận mắt nhìn xem kẻ nào mà may mắn đến vậy?
Nhưng Cố Mạn Phi lại ẩn mình sau tấm rèm trân châu nên chỉ mơ hồ thấy một bóng người, không nhìn rõ mặt...
Trái lại, Cố Mạn Phi không nhận thấy bản thân may mắn, nàng ngước mắt nhìn chàng thư sinh vừa bay vào trong gian phòng của mình.
- Công tử thật sự muốn bán thần dược với giá vạn lượng?
- Đúng vậy!
Chàng thư sinh với ánh mắt như mặt nước mùa thu gợn sóng, ánh mắt như biết cười biết nói nhìn nàng:
- Trong cả đám người ở đây, ra nhìn tiểu công tử thấy hợp nhãn nhất nên muốn bán rẻ cho công tử. Nhưng bản công tử cũng có một điều kiện!
Một miếng bánh dát vàng sắp rơi trúng đầu nhưng Cố Mạn Phi vẫn hết sức tỉnh táo:
- Điều kiện gì?
....