Hai ngày sau, An Thái Sư sai người mang tới một khối ngọc bội hình chữ phúc cho ngoại tôn mình. An Cẩm Tú cũng không lấy ngọc bội đó đeo cho Bình An, mà đợi đến ngày trăng tròn () của bé, từ sáng sớm đã ôm bé đến chùa Bì Lô trong thành, xin cho bé một cái khóa trường mệnh, hơn nữa còn xin người khắc hai chữ Bình An lên trên mặt khóa. Ở kiếp trước, sau khi trưởng thành, bé vào quân theo bước chân phụ thân, so với ngọc bội đại biểu cho đại phú đại quý mà An Thái Sư đưa tới, An Cẩm Tú càng mong người nhi tử này một đời bình an.
() đầy tháng.
Trong cung cũng tặng quà mừng vào ngày Bình An tròn trăng, Bình An cũng chẳng nghĩ nhiều, hôn sự của nàng và Thượng Quan Dũng gần như là ngự tứ, Bình An đầy tháng, bà mối là Thế Tông gửi quà đến cũng là thói thường của con người.
Sau khi tiệc đầy tháng của Bình An tan, Tử Uyên đưa một phần danh mục quà tặng cho An Cẩm Tú xem.
An Cẩm Tú nhìn danh mục quà tặng, mới biết Bạch Thừa Trạch cũng cho người mang đến một lễ mừng giá trị xa xỉ.
"Tiểu thư." Tử Uyên ngập tràn lo lắng hỏi An Cẩm Tú: "Ngũ điện hạ muốn làm gì đây?"
An Cẩm Tú bỏ danh mục quà tặng xuống, xấp xỉ hai nghìn lễ vật, Bạch Thừa Trạch muốn làm gì ư? Giờ nàng sống yên qua ngày, cũng chưa từng cố ý tiếp cận người này, sao hắn vẫn cứ xuất hiện trước mặt nàng? Vì muốn mượn sức Thượng Quan Dũng ư? Giờ phút này, hắn đã nhìn được thành tựu Thượng Quan Dũng sẽ đạt được sau này ư?
"Tiểu thư, người nói gì đi ạ." Tử Uyên thấy An Cẩm Tú trầm lặng hồi lâu, sốt ruột nói, "Lễ vật này có thể nhận không ạ? Nếu cô gia biết thì có tức giận không ạ?"
An Cẩm Tú còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã có tiếng Thượng Quan Duệ, "Đại tẩu đã nghỉ ngơi chưa?"
"Chưa, tiểu thúc cứ vào đi." An Cẩm Tú bảo Tử Uyên thu lại danh mục quà tặng của Bạch Thừa Trạch rồi trả lời Thượng Quan Duệ.
Thượng Quan Duệ bước vào, trong tay cũng cầm một phần danh mục quà tặng, nói với An Cẩm Tú: "Đại tẩu, đây là lễ vật thái tử phi nương nương đưa tới, tẩu xem thử một chút."
An Cẩm Tú không ngờ An Cẩm Nhan cũng tặng lễ, vừa thấy danh mục quà tặng, xem ra tỷ tỷ dòng chính này của nàng cũng ra tay khá hào phóng.
"Đại tẩu." Thượng Quan Duệ nói: "Lễ vật này, Bình An có nhận được không?"
An Cẩm Tú liếc Thượng Quan Duệ một cái, vẻ mặt Thượng Quan Duệ thong dong bình thản, nhưng An Cẩm Tú biết người tiểu thúc này là một người vô cùng không khéo, kiếp trước, ở bên cạnh Thượng Quan Dũng, gần như là quân sư lập mưu hiến kế, sau khi nàng trộm binh phù của Thượng Quan Dũng giúp Bạch Thừa Trạch tàn sát kinh đô, cũng nhờ Thượng Quan Duệ nhìn thấu tình thế, ra súc khuyên nhủ Thượng Quan Dũng đi theo Bạch Thừa Trạch mới khiến Thượng Quan gia trở thành một gia tộc cao quý. "Haiz!" An Cẩm Tú thở dài một hơi, đã dặn lòng không được nhớ đến kiếp trước, nhưng nàng vẫn không tài nào dằn mình được.
"Đệ không hiểu, xưa nay thái tử phi nương nương cũng không kết giao gì với đại tẩu, sao lần này lại mang tới lễ vật lớn đến thế." Thượng Quan Duệ không có lòng mưu mô gì với An Cẩm Tú, thấy nàng không biết trả lời mình như thế nào, liền nói thẳng ra.
Tử Uyên ở cạnh đó lúc này xen vào: "Tiểu thư, nhị thiếu gia, nô tì còn đang đun nước dưới bếp, xin cho Tử Uyên lui xuống trước."
An Cẩm Tú gật đầu để Tử Uyên lui xuống, sau đó nói với Thượng Quan Duệ: "Cũng chẳng dối gạt tiểu thúc làm gì, lúc tỷ tỷ dòng chính này của ta còn chưa gả cũng không thân thiết với ta. Lúc này lại mang lễ lớn đến, ắt hẳn vì thái tử biết trước thánh thượng sẽ mang quà mừng đến, cho nên Đông cung mới lấy danh nghĩa thái tử phi nương nương đưa quà đến."
Thượng Quan Duệ hỏi lại: "Ý tẩu là họ chỉ vì muốn thánh thượng vui ư?"
An Cẩm Tú cười khổ một tiếng: "Trong triều đình, ai có thể đoán được? Tiểu thúc à, giờ đại ca thúc không có ở nhà, việc này do thúc quyết định nhé."
Thượng Quan Duệ nói: "Đây là lễ vật được đưa tới nhờ thể diện đại tẩu mà."
"Nếu thể diện ta lớn như vậy thật, đại ca thúc sẽ không cần ra sa trường liều mạng nữa." An Cẩm Tú cô đơn nói: "Đại ca thúc mới là người chống đỡ cái nhà này, ta chỉ có thể trông coi nó một thời gian thôi."
Thượng Quan Duệ nghe hết lời của nàng, vội đứng dậy, khom lưng làm lễ bồi tội với An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú vội bật dậy khỏi ghế, nói: "Tiểu thúc, thúc làm gì vậy?"
Thượng Quan Duệ nghiêm túc nói với An Cẩm Tú: "Đại tẩu, đệ nói sai rồi, tẩu đừng để trong lòng nhé, đệ kính trọng đại ca, cũng tôn kính cả đại tẩu."
Giữa người thông minh và người thông minh, có rất nhiều việc không nói trắng ra cũng có thể ngầm hiểu. Thượng Quan Duệ không muốn đại ca mình bị mang tiếng dựa vào vợ, An Cẩm Tú liền nhấm mạnh tất cả những gì Thượng Quan gia có đều nhờ vào Thượng Quan Dũng phục vụ quên mình, cũng cam đoan với Thượng Quan Duệ, nàng sẽ không ỷ vào thân phận nữ nhi thái sư để chèn ép Thượng Quan Dũng.
An Cẩm Tú nhìn danh mục quà tặng của An Cẩm Nhan còn ở trên tay Thượng Quan Duệ, cười nói: "Người trong nhà còn nói mấy chuyện cỏn con ấy làm gì? Tiểu thúc nói xem chúng ta phải làm gì với đống lễ vật này đi?"
Thượng Quan Duệ lắc đầu: "Đệ không để ý đâu, việc này vẫn nên để đại tẩu giải quyết thôi."
"Ừm..." An Cẩm Tú nói: "Vậy chúng ta cứ để yên những vật này, đừng động đến nó, đợi có cơ hội thì tìm cớ trả chúng về là được rồi." An Cẩm Tú quyết định không chỉ lễ vật của An Cẩm Nhan làm thế, mà của Bạch Thừa Trạch cũng xử trí như thế luôn, tóm lại, không thể để Thượng Quan Dũng nhận ân tình của một trong hai người này được, bằng không tương lai lại dây dưa, mọi chuyện sẽ rắc rối hơn.
Thượng Quan Duệ cũng có suy nghĩ này, thấy An Cẩm Tú nói thế, gật đầu tán thành.
Lúc này, Bình An bị trở giấc, tiếng khóc nức nở vang lên.
An Cẩm Tú xoay người đến trước giường, ẵm bé lên, nhỏ giọng dỗ dành.
Thượng Quan Duệ nhìn mẫu tử hai người, trong lòng thầm thở dài, không biết bao giờ đại ca mới về được nữa, Bình An cũng đã tròn một tháng tuổi rồi mà vẫn chưa được gặp phụ thân, sau khi đại tẩu gả vào Thượng Quan gia, cũng chỉ mới sống chung với đại ca được một đêm, đại ca đi bảo vệ đất nước là không sai, nhưng lại nợ đại tẩu một gia đình. Thượng Quan Duệ rón rén ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng An Cẩm Tú lại.
"Bình An ngoa nhé." An Cẩm Tú ôm Bình An tới trước cửa sổ như mọi ngày, nhỏ giọng nói: "Phụ thân rất lâu nữa mới về, chờ Bình An trưởng thành hơn một chút, phụ thân dạy Bình An luyện võ, còn mẫu thân sẽ dạy Bình An viết chữ, được không nào?"
Cảm xúc của trẻ sơ sinh luôn thay đổi, Bình An vừa rồi còn khóc nức nở được An Cẩm Tú dỗ dành lại cười ngọt ngào. Tiếng cười không rành thế sự của trẻ con xen lẫn giọng nói dỗ dịu dàng xuyên qua cửa sổ, truyền vào tiểu viện, như tăng thêm bầu không khí ấm áp trong căn nhà của Thượng Quan gia.
Một tối yên ả cứ thế trôi qua, đến ngày thứ hai, Thượng Quan gia vẫn không có gì khác thường. Tuy Bình An được Thế Tông đưa quà đầy tháng, nhưng vẫn không khiến người trong thành chú ý. Bởi thành kinh đô có tin còn chấn động hơn: Vương Nguyên - nguyên binh bộ thị lang bị Thế Tông lấy tội khi quân đày toàn bộ gia tộc vào tù, mấy ngày nữa sẽ tiến hành thẩm vấn.
"Nhà chúng ta mua đất của Vương gia." Thượng Quan Duệ lo lắng hỏi An Cẩm Tú: "Đại tẩu, chúng ta có bị liên lụy gì không?"
An Cẩm Tú nói: "Tội của Vương Nguyên có liên lụy cửu tộc không?"
Thượng Quan Duệ đáp: "Có chứ, tất cả mọi người còn đang đoán xem ông ta đã lừa thánh thượng gì đấy."
"Chúng ta mua đất thông quan giao dịch với quan phủ." An Cẩm Tú nói: "Cho nên sẽ không bị liên lụy đâu."
Thượng Quan Duệ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "May thật, trong thư viện có một thư sinh là cháu trong gia tộc của Vương Nguyên, sáng nay vừa bị Đại Lý Tự đến tận nơi bắt xong."
"Vậy cũng đáng tiếc thật." An Cẩm Tú cảm thán, rồi cúi đầu tiếp tục thêu thùa.
Thượng Quan Duệ không còn chuyện gì vướng mắc, đi theo bà vú đến chỗ Bình An.
Sau khi Thượng Quan Duệ đi rồi, An Cẩm Tú mới dừng công việc trên tay. An Cẩm Tú sống hai kiếp không hiếm lạ sự kiện Vương Nguyên - ái tướng thân tín của Thế Tông bị tịch thu gia sản, trảm cửu tộc, kiếp trước đây cũng là một kiếp số của Vương Nguyên Vương đại nhân này, cái tội danh khi quân có lẽ chỉ để người bên ngoài nhìn, nguyên nhân thực sự là vì Vương Nguyên giúp thái tử vươn tay vào trong quân đội, giật vảy rồng của hoàng đế Thế Tông, Thế Tông không thể giết con, nhưng muốn giết toàn tộc của Vương Nguyên thì chẳng có gì khó khăn với y.
An Cẩm Tú nghĩ về chuyện của Vương Nguyên, đột nhiên nhớ ra một sự kiện, vội vàng vào phóng bếp tìm Tử Uyên đang nấu cơm nói, "Tử Uyên nha đầu, thay ta đi gọi Nguyên Chí đến đây một chuyến, bảo là ta có chuyện muốn nói với đệ ấy."
Tử Uyên nói: "Nô tì nấu cơm xong rồi sẽ đi ạ."
An Cẩm Tú giật muôi trong tay Tử Uyên, "Ở đây có ta rồi, cứ nói với Nguyên Chí, bảo đệ ấy tới nhà ta ăn bữa cơm chiều."
Tử Uyên xoa xoa tay, rồi chạy đến An phủ tìm An Nguyên Chí.
"Đợi một chút." An Cẩm Tú thả mấy viên bạc vụn vào tay Tử Uyên, "Đây là tiền cho người giữ cửa An phủ, đừng gây sự với những người đó."
Tử Uyên bất đắc dĩ cất kĩ bạc vụn, không cho người gác cổng tiền, đám người đó sẽ không để nàng đi tìm Ngũ thiếu gia thông truyền.
"Đi đường cẩn thận, ta chờ hai người về ăn cơm." An Cẩm Tú lại dặn dò.
"Vâng." Tử Uyên vội vã rời đi.
Đợi An Cẩm Tú nấu nướng tươm tất, lại đợi thêm một lúc, An Nguyên Chí mới cưỡi ngựa đến.
"Tử Uyên nói tỷ tìm đệ có việc gấp." Vừa vào cửa, An Nguyên Chí đã vọt vào phòng bếp, hỏi, "Trong nhà có chuyện ư?"
"Chuyện Vương Nguyên bị tịch thu tài sản, giết cửu tộc, đệ có biết không?" An Cẩm Tú rót một ly nước cho An Nguyên Chí.
An Nguyên Chí uống nước, đáp: "Biết chứ, phụ thân vừa mang đại ca, nhị ca đến Đông cung xong."
An Cẩm Tú nhíu mày, giờ Thế Tông đang tức giận thái tử, phụ tử An Thái Sư lại đến Đông cung ngay lúc này, không sợ bị Thế Tông kiêng kị?
"Tỷ, rốt cuộc tỷ tìm đệ vì chuyện gì? Sẽ không vì Vương Nguyên chứ?" An Nguyên Chí uống hết ly nước, hỏi An Cẩm Tú: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"Đệ ăn cơm trước đã, ăn xong thì đến nơi này với tỷ." An Cẩm Tú bê thức ăn lên bàn nhỏ cho An Nguyên Chí.
An Nguyên Chí đáp: "Tỷ nói chuyện không rõ ràng, sao đệ có thể an tâm ăn bữa cơm này chứ?"
An Cẩm Tú ngồi xuống đối diện An Nguyên Chí, nhỏ giọng nói: "Nhất định hai đứa con trai trong thành của Vương Nguyên đã bị bắt đi rồi."
An Nguyên Chí hỏi: "Thật sự là vì Vương Nguyên à?"
"Đệ không quen biết ông ta, tỷ quen à?"
"Đất mới mua của nhà tỷ vốn là của quản gia trong Vương gia, chưa từng gặp mặt chủ tử Vương gia - Vương Nguyên bao giờ."
An Cẩm Tú gắp thức ăn vào bát An Nguyên Chí, "Vương Nguyên này làm tướng đã được nhiều năm, tỷ nghe nói trong nhà ông ta nuôi không ít tử sĩ, lần này Vương gia đổ, nếu nô bộc Vương gia không có người mua, ắt cũng bị xử tử, nếu mấy tử sĩ kia bị người ta cho là nô bộc mua đi để sai khiến, hoặc bị giết, không phải rất đáng tiếc à?"
An Nguyên Chí cứng họng nói: "Tỷ muốn mua tử sĩ? Nhưng những người đó đã là tử sĩ cho dòng họ Vương thị, sao có thể trung thành với người khác nữa?"