Chương
Nhận lấy?
Chiến Bắc Việt nhất thời giãy nảy, nói đùa sao, Tiểu Thái Bản còn đang giận ta, nếu nhận lấy, chẳng phải để nàng giết ta sao?
Không được, hắn đang định mở miệng nói..........
Lãnh Hạ hừ lạnh một tiếng, không nói, chỉ dùng ánh mắt liếc hắn, ý tứ rất rõ ràng, nhận lấy, ta mà hại ngươi sao?
Chiến Bắc Việt buồn bực lắc đầu quầy quậy, không được, kiên quyết không được, hắn vừa định nói .....
Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh đã gật gật đầu, kiên quyết thi hành mọi đề nghị của tức phụ, trầm giọng nói: "Như vậy đi, Bắc Việt đem hai nữ nhân này mang về phủ."
Chiến Bắc Việt trừng mắt, Nhị ca a, ngươi không thể có tức phụ quên đệ đệ a! Không được, dù có bị Nhị ca đánh thành đầu heo, cũng không được! Hắn đang định nói ........
Hoa Thiên nhẹ nhàng thở phào, yêu kiều vỗ vỗ ngực, đồng ý nói: "Chủ ý này rất tốt, ta cũng không cần các nàng, Việt vương mang về đi."
Chiến Bắc Việt trừng mắt, Hoa tỷ tỷ, sao ngươi cũng nói theo họ a, không được! Hắn đang định nói ........
Chiến Bắc Diễn ngồi trên long ỷ vuốt cằm, quyết định: "Tốt lắm, Bắc Việt mang các nàng đi đi, truyền khẩu dụ của Trẫm, Vân Nghê, Nguyệt Vũ, tài mạo song toàn, ban cho Việt vương."
Thánh chỉ đã hạ, Chiến Bắc Việt khóc không ra nước mắt, dại ra nhìn một loạt người quyết định thay hắn, các ngươi, các ngươi, ........ có thể hỏi ý kiến ta không?
Mọi người sắc mặt thản nhiên, mảy may áy náy cũng không có, trong nháy mắt đã khôi phục cái không khí hài hòa trước đó, kính rượu kính rượu, ăn ăn uống uống, về phần Chiến Bắc Việt? Không nhìn.
Một lát sau, chỉ nghe rầm một tiếng, ............... Chiến Bắc Việt một quyền nện xuống bàn, lấy một quyền thể hiện ý chí khẳng khái, hy sinh, lẫm liệt chịu chết, tráng sĩ một đi không trở lại, cao giọng quát: "Chết thì chết đi!"
Nhất thời, hai nữ nhân vốn đang nhỏ giọng nức nở, lại nước mắt giàn dụa, rất tổn thương tự tôn!
Mộ Dung Triết khuôn mặt đang đen chợt thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng người này không như ý, nhưng tốt xấu gì cũng đã tống xuất đi ..... vừa nghĩ xong, hắn quả thực hận không thể tát mình một cái, âm thầm phỉ nhổ, cái gì gọi là tống xuất đi!
Cùng với Mộ Dung Triết ăn không thấy mùi, Hoa Thiên hâm mộ, ghen tị, hận, Chiến Bắc Diễn thảnh thơi xem kịch vui, Chiến Bắc Liệt phục vụ, Lãnh Hạ tự nhiên hưởng thụ phục vụ, Chiến Bắc Việt khóc không ra nước mắt, hai nữ nhân xấu hổ và giận dữ.
Cung yến rốt cục đã xong.
Chiến Bắc Liệt ân cần ôm vai Lãnh Hạ hỏi han ân cần, đi ra ngoài cung.
Chiến Bắc Việt đầu đi theo sau hai người, hai mỹ nhân kia chạy theo phía sau hắn, thi thoảng khẽ liếc trộm.
Chiến Bắc Việt đảo mắt qua, mỹ nhân tức thì cắn môi cúi đầu, bộ dáng xấu hổ, làm cho hắn dựng tóc gáy, không khỏi âm thầm khinh thường ở trong lòng, Tiểu Thái Bản sẽ không bày ra một bộ dáng ghê tởm, buồn nôn như vậy.
Nàng một cước đá tới đá lui, rất có sức quyến rũ!
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt vừa ngồi vào xe, màn xe đã bị xốc lên, Chiến Bắc Việt thò đầu vào, cười cười lấy lòng: "Nhị ca, đêm nay ta đến phủ ngươi ngủ."
Biết là hắn trốn hai nữ nhân kia, Chiến Bắc Liệt cũng không tính toán, dù sao Liệt Vương phủ cũng có nhiều khách phòng.
Đột nhiên, Chiến Bắc Liệt hung tợn liếc hắn một cái, con thỏ nhỏ thằng nhãi con ở đây, không thể có cơ hội ở cùng một chỗ với mẫu sư tử, đạp một cước, ý tứ thật rõ ràng: đi ở bên ngoài đi.
Chỉ cần cho ta về với ngươi, đừng nói đi bên ngoài, đi dưới vó ngựa cũng không sao! Chiến Bắc Việt nuốt nuốt nước miếng, sau khi hoài niệm Tiểu Thái Bản từ một cước kia xong, nhanh chóng chạy ra ngoài với Chung Thương.
Non nửa canh giờ sau, xe ngựa rốt cục trở về Liệt Vương phủ.
Đột nhiên, xe ngựa rung chuyển.
Một bóng dáng màu đen bay ra khỏi xe, nằm rạp trên mặt đất.
Đại Tần Chiến thần lập tức đứng dậy, trấn định vạn phần: "Trong xe ngựa hơi khó chịu."
Chiến Bắc Việt và Chung Thương khóe miệng co quắp, nhìn Đại Tần Chiến thần ở phía trước thản nhiên xoay người, đi vào trong Vương phủ, và trên mông có một dấu chân rõ ràng,........ Màn xe xốc lên, Lãnh Hạ đầu tóc hơi rối, thản nhiên cười với hai người, cười khiến da đầu cả hai run lên, ngẩng đầu nhìn trời, chúng ta cái gì cũng không biết, thật sự không cần diệt khẩu.
Nửa đêm, Lãnh Hạ bị một thanh âm bén nhọn đánh thức, liền đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này đang đêm, ánh trăng không sáng, màu đen gần như bao phủ khắp nơi, gió nhẹ khẽ thổi qua làm lay động từng phiến lá.
Ở giữa sân, Niên Tiểu Đao đang ngồi chồm hỗm mài dao, tiếng vang kia chính là do nàng gây ra, nàng ngẩng đầu lên, dao thái trong tay sáng bóng trông rất dữ tợn.
Lãnh Hạ nhíu mày, thong thả hỏi: "Trở lại là tốt rồi, đang làm gì vậy?"
Niên Tiểu Đao mắt lộ ra hung quang, nhếch miệng cười, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía khách phòng, lầm bầm đi ra khỏi Thanh Hoan Uyển: "Tiếng dao xoèn xoẹt ......"
Lãnh Hạ bĩu môi theo sau, trò hay này cũng không thể không xem.
Thời điểm tới khách phòng, Niên Tiểu Đao đã một cước đá văng cửa phòng Chiến Bắc Việt, giơ dao phay vọt vào phòng, khí thế kia đừng nói là chém người, nói giết người nàng cũng tin.
Lãnh Hạ đang định theo vào, sau vài giây, lộ ra một biểu tình trố mắt hiếm thấy.
Chiến Bắc Việt mặc áo ngủ một tay cầm con dao, một tay xách Niên Tiểu Đao ra ngoài, vứt con dao đi, phập một tiếng cắm thẳng vào một gốc cây ở phía xa xa.
Chiến Bắc Việt sắc mặt nghiêm túc, hung ác trừng mắt nhìn Niên Tiểu Đao, trong mắt lộ ra hàn quang, tức giận khiển trách: "Nếu bổn vương không nhường ngươi, ngươi đã sớm bị bổn vương trừng trị."
Niên Tiểu Đao giương nanh múa vuốt cao giọng kêu gào: "Rùa con, ngươi con mẹ nó thả ta xuống."
Chiến Bắc Việt ném Tiểu Thái Bản xuống đất, lấy một biểu tình âm lãnh Lãnh Hạ chưa bao giờ gặp qua nhìn nàng, quanh thân khí thế lãnh liệt, chỉ vào Niên Tiểu Đao trầm giọng quát: "Chơi trò mất tích? Lớn như vậy còn chơi trò mất tích? Bổn vương hôm nay phải chỉnh đốn ngươi, không biết tốt xấu!"
Niên Tiểu Đao ngồi dưới đất chỉ ngây ngốc nhìn hắn, bị vẻ mặt này làm cho kinh ngạc, tiểu bá vương này cho tới nay đều là bị nàng khi dễ, hôm nay cư nhiên nam nhân như vậy, nàng nhất thời không phản ứng kịp, hai mắt đảo quanh, vì chuyện mình mất tích mà bắt đầu chột dạ... Chiến Bắc Việt càng nói càng hăng, càng nói càng dũng cảm, bổn vương cuối cùng cũng có ngày vùng dậy!
Hắn trừng mắt trừng mắt, bàn tay có khí khái nam tử nắm chặt lại, đe dọa: "Bổn vương hôm nay nói cho ngươi, ngươi gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải gả, đời này trốn không thoát lòng bàn tay bổn vương!"
Không đề cập tới chuyện lập gia đình thì tốt nhưng vừa nói đến lập gia đình, Niên Tiểu Đao liền nhảy dựng lên, huyết khí dâng lên, mày liễu giương cao, quát to: "Con mẹ nó, trước hết ngươi giải quyết hai nữ nhân trong vương phủ cho ta!"
Chiến Bắc Việt run người lên, thân thể đang đứng thẳng bị nàng rống cho một hồi chợt mềm xuống, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, nhìn Niên Tiểu Đao ........
Niên Tiểu Đao chưa hết giận, một cước đá qua, gào to: "Con thỏ nhỏ thằng nhãi con, ăn gan hùm mật gấu, dám chỉ bào ta."
Kế tiếp, chính là cảnh tượng Lãnh Hạ rất quen thuộc, Chiến Bắc Việt ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, bị Niên Tiểu Đao hành hung!
Thi thoảng còn có thể nghe thấy tiểu bá vương gào khóc, kêu đau, Niên Tiểu Đao tiếng mắng, tiếng hô gào ........
Cùng lúc đó, Tây Vệ dịch quán.
Trong bóng tối, có vài bóng đen lao nhanh từ bên ngoài vào, vô thanh vô tức nhảy vào trong viện.
Lúc đáp đất, lập tức phân ra, mỗi người một ngả, động tác mau lẹ, giống như là quỷ mị.
Trong đó một bóng đen lặng yên không một tiếng động sờ soạng một cửa phòng, dưới ánh đèn có một nam nhân đang nằm viết gì đó, bóng đen nhẹ nhàng đi vào, nam nhân cả kinh ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn, khó tin kêu lên: "Là ngươi!"
Rầm!
Nam nhân bị một búa đập vào đầu, ngất xỉu.
Bóng đen thô lỗ khiêng hắn lên, nhanh nhẹn bay vút về phương hướng vừa tới.
Không có một bóng người trong phòng, trên án còn một tờ giấy, dưới ánh đèn mờ ảo có thể nhìn được ba chữ to, lẳng lặng nằm trên đó: Tra, An Bình!
Sau thời gian một nén nhang, mấy người gặp lại tại địa điểm đã hẹn trước, ánh mắt âm lệ nhìn nam nhân đang ngất xỉu kia, điểm nhẹ mũi chân, lao ra khỏi dịch quán.
Cả dịch quán im ắng không một tiếng động, không ai phát hiện vài tên khách không mời mà đến này đã đi rồi.
Mà trong dịch quán, trên mặt đất, mấy thị vệ gác đêm, không ai không có một vết máu ở yết hầu, một kích mất mạng.
Sáng sớm hôm sau.
Lãnh Hạ ra khỏi Thanh Hoan Uyển, liền thấy Chiến Bắc Liệt đã đứng ở cửa.
Nàng còn chưa nói gì, đã đã chạy tới, khóe mắt có vài phần ý cười: "Ta đi cùng ngươi."
Lãnh Hạ mỉm cười, cũng không cự tuyệt, kệ Chiến Bắc Liệt vui tươi hớn hở chạy bên cạnh mình, hai bóng dáng một cao ngất cao ngạo, một yêu kiều nhỏ nhắn, tạo thành hai cái bóng thật dài trên mặt đất, cực kỳ hài hòa.
Đột nhiên, hai người đang chạy bộ không hẹn mà cùng dừng lại, quay đầu nhìn lại.
"Gia!" Chung Thương sắc mặt nghiêm túc bay vút đến, bẩm báo: "Tây Vệ Tam Hoàng tử đêm qua mất tích." Hắn nói tới đây dừng lại một chút, ánh mắt lặng lẽ nhìn trộm Lãnh Hạ, mới tiếp tục nói: "Trong dịch quán, thị vệ tuần tra đều bị một đao cắt đứt yết hầu, thủ đoạn lưu loát, tại hiện trường không có một chút dấu vết."
Chỉ cần những người hiểu rõ Lãnh Hạ đều biết, thủ đoạn một kích mất mạng ngoan lệ bực này, ngoại trừ nàng thì không có ai khác, mà Tam Hoàng tử lại có quan hệ vô cùng rối rắm với nàng, thời điểm máu chốt như thế này, không thể không nghĩ tới nàng.
Lãnh Hạ khẽ hạ mí mắt, thần sắc khó lường.
Lát sau nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tây, lạnh lẽo nói với Chiến Bắc Liệt: "Trước bữa sáng, ta sẽ mang hắn về."
Ngọc thủ giơ lên, Phong Trì đang đi bộ lập tức chạy tới, Lãnh Hạ vung tay lên, nhún người nhảy lên lưng Phong Trì, lao nhanh ra ngoài Vương phủ.
Chung Thương thong thả hỏi: "Gia, có cần phái người đi tìm không?"
Chiến Bắc Liệt lắc đầu, nhìn bóng dáng Lãnh Hạ trầm giọng nói: "Không cần, Vương phi sẽ xử lý."
Lãnh Hạ cưỡi Phong Trì chạy tới biệt viện Vương phủ.
Lúc này trong viện thật im ắng, nhìn qua thì không thấy có bất cứ dấu vết nào cho thấy có người tới đây, nhưng nàng là ai, đánh giá khắp nơi một lượt, phượng mâu rét lạnh, đi về phía hậu viện.
Đứng trước cửa một phòng, ngọc thủ nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cửa phòng bị mở ra, những người ở bên trong nhất thời kinh ngạc, đồng loạt rút binh khí, như gặp phải địch nhân.
Lãnh Hạ sắc mặt lãnh liệt, ánh mắt sắc bén, nhìn năm người đứng trong phòng và Mộ Dung Triết bị trói gô trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, lạnh lùng cười.
Năm người thần sắc sợ hãi, chột dạ cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của nàng, nhất là Tề Thịnh, sắc mặt đã đỏ lên.
Mộ Dung Triết nhìn thấy nàng, trong nháy mắt hiện lên vô số biểu tình, kinh hỉ, mờ mịt, hoài nghi, hiểu, phẫn hận, miệng hắn không thể nói, chỉ có thể ấp úng kêu, thanh âm không khác gì tiếng giết heo.
Lãnh Hạ không nói hai lời, đá cho hắn một cước, cho hôn mê, rồi ngồi xuống một chiếc ghế, lạnh như băng nói: "Nói!"
Giữa mùa hè nóng nực nhưng nhiệt độ trong phòng lại thấp vô cùng, Lãnh Hạ nhìn năm người khiến họ thấp thỏm lo âu.
Bọn họ sắc mặt khẩn trương, chần chờ, Lãnh Hạ cũng không thúc giục, mỉm cười lẳng lặng chờ, nhưng trong mắt lại lạnh lùng, băng lãnh.
Thật lâu sau, Tề Thịnh bước lên giải thích: "Cô nương, trên đường ta nghe nói sứ giả Tây Vệ là Tam Hoàng tử, nhất thời nhịn không được trộm chạy về, muốn thay ...... thay điện hạ báo thù."
"Ngươi?" Lãnh Hạ cười nhạo một tiếng, đảo qua bốn người còn lại: "Các ngươi làm? Giết thị vệ dịch quán, bắt Tam Hoàng tử?"
Ánh mắt lại đảo một lượt rồi chuyển đến Mộ Dung Triết đã ngất đi, vẻ mặt lạnh băng: "Hắn bị thương như vậy cũng là do các ngươi?"
Tề Thịnh khẩn trương, không khỏi thanh minh: "Là ta xúi bọn họ quay lại, cô nương, đều là chủ ý của ta."
Một thanh nên cực kỳ gầy vội vàng bước lên, chỉ vào chính mình: "Cô nương, không phải Tề Thịnh xúi bẩy chúng ta, chúng ta cũng muốn báo thù cho điện hạ!"
"Cô nương, chúng ta đều có phần, cô nương muốn phạt, phải phạt tất cả chúng ta." Một hán tử cao lớn thô kệch cũng quát lên.
Lãnh Hạ nhìn về phía hai người, gật gật đầu, gọi tên bọn họ: "Sấu Hầu, Chung Đại Khuê."
Hai người vui vẻ ra mặt, Thí Thiên có bốn trăm linh hai người, không ngờ cô nương biết tên hắn, đang định nói, thì Lãnh Hạ giơ tay cản hắn lại.
"Huynh đệ tình thâm, tốt, thực tốt ..........." Nàng lạnh lùng nói, châm chọc nhìn bọn họ, thanh âm lạnh như băng: "Các ngươi đặt ta ở đâu?"
Tề Thịnh trên mặt có ba phần áy náy, nhưng cũng kiên trì, cố cãi: "Cô nương, ngươi đã đáp ứng sẽ trả thù cho Thái tử."
"Phải, ta đã đáp ứng nhưng không phải hiện tại!" Lãnh Hạ lạnh lùng: "Bây giờ, hắn không thể chết!" Nàng thở dài, day day huyệt Thái Dương, thanh âm có vài phần bất đắc dĩ, đứng lên giải thích: "Hiện giờ trong ngũ quốc, Bắc Yến, Đông Sở lòng lang dạ sói, Ngũ quốc đại điển này chính là ngòi nổ, chiến sự hết sức căng thẳng, nếu kết thù với Tây Vệ đang là đồng minh, Đại Tần rất có thể sẽ gặp phải tình trạng ba mặt giáp công, còn Nam Hàn? Không đến chen một chân sao?"
Tề Thịnh không phục lẩm bẩm một câu: "Đó là chuyện của Đại Tần, liên quan gì đến chúng ta?"
Nhìn về bốn người phía sau hắn, tuy không nói gì nhưng cũng tỏ vẻ đồng ý, Lãnh Hạ không khỏi cười nhạo một tiếng.
Nàng khoanh tay đứng đó, mày liễu giương cao, lớn tiếng quát: "Hôm nay ta phải nói đạo lý với mấy kẻ không có đầu óc như các ngươi."
Lãnh Hạ đi đến trước người Tề Thịnh, thanh âm lạnh như băng mà sắc bén: "Liên quan gì đến ngươi? Các ngươi còn cho rằng mình là người Tây Vệ sao? Từ lúc bị phái đi hòa thân, các ngươi liền giống ta sinh tử cùng Đại Tần, hiện tại các ngươi được Đại Tần che chở! Các ngươi không thể muốn làm gì thì làm? Phải hiểu được lấy đại cục làm trọng!"
Vung tay lên ngăn cản Tề Thịnh cãi lại, Lãnh Hạ cười giễu cợt một tiếng: "Ta biết ngươi muốn nói gì, cho dù Đại Tần diệt vong các ngươi cũng không có việc gì sao? Tề Thịnh, tổ chim đổ thì liệu trứng có còn không?"
Năm người cúi đầu, có chút hiểu ra.
Hồi lâu sau, Tề Thịnh nhìn Mộ Dung Triết đang ngất xỉu trên mặt đất, lo lắng quát: "Vậy chẳng lẽ ......... chúng ta trơ mắt nhìn hung thủ sát hại điện hạ tiêu dao đắc ý sao? Hắn ở ngay trước mặt chúng ta mà lại không thể giết ư? Chúng ta chờ không được?"
Bốn người phía sau cũng phẫn hận trừng mắt nhìn Mộ Dung Triết, cao giọng nói: "Chúng ta chờ không được!"
Lãnh Hạ lắc lắc đầu: "Các ngươi hiện tại đi theo ta, ta là Đại Tần Liệt Vương phi, ở Đại Tần cố ý muốn giết hắn, các ngươi đặt ta ở đâu?"
Nàng xoay người, nhìn xuống Mộ Dung Triết, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, ta sẽ giết hắn thì nhất định sẽ, Lãnh Hạ ta cho tới bây giờ nói một không nói hai! Nhưng với tình hình hiện tại, Mộ Dung Triết không thể chết, lần này năm người các ngươi ẩn vào dịch quán thì sau này sẽ không thể ẩn vào phủ Tây Vệ hoàng tử, các ngươi không thể dằn lòng mà cãi lệnh của ta sao?"
Năm người cảm thấy áy náy, lúng ta lúng túng không nói nên lời.
Lãnh Hạ không nói gì, nhìn về phía Mộ Dung Triết mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, mồm đầy máu tươi, hơi thở yếu ớt, nếu đến chậm chút nữa, chỉ sợ mạng cũng không giữ nổi.
Nàng túm lấy Mộ Dung Triết, đi ra phía ngoài, thanh âm thất vọng vang lên: "Tề Thịnh, lúc trước ta xem trọng ngươi vì sự trung tâm của bởi vì ngươi, sự nghĩa khí của ngươi......"
Lãnh Hạ hơi dừng bước, trong mắt lệ khí xoay vần, châm chọc cười cười: "Nhưng hiện tại, ta hối hận, dùng thủ đoạn ta dạy, làm chuyện khiến ta khó xử! Tề Thịnh, hay cho một chữ trung tâm!"
Nói xong, kéo Mộ Dung Triết đi về phía Phong Trì, không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.
Tề Thịnh nhất thời luống cuống, nhìn bóng dáng Lãnh Hạ ở phía trước vội vàng hô: "Cô nương, lần này là chúng ta xúc động, cho ... chúng ta một cơ hội .... nữa."
"Lần ở trên võ trường, các ngươi xin ta cho các ngươi một ..... cơ hội nữa, ta cho, là ngươi không nắm lấy." Thanh âm lãnh khốc như băng, nàng quăng Mộ Dung Triết lên lưng ngựa, nhảy lên lưng Phong Trì, thúc ngựa chạy như bay.
Trở lại Liệt Vương phủ, Lãnh Hạ xách Mộ Dung Triết đang hấp hối, cũng không giải thích gì.
Chiến Bắc Liệt sắc mặt nghiêm nghị, cho dù sao nàng tìm được Mộ Dung Triết, hay sao hắn lại biến thành cái dạng này, cái gì hắn cũng không hỏi, gật gật đầu phân phó Chung Thương: "Ngự y."
Từ lúc nàng rời đi, ngự y trong cung đã bị triệu đến, đợi lệnh.
Chung Thương đỡ lấy Mộ Dung Triết đang hôn mê bất tỉnh, đưa tới một đám ngự y, tiến vào khách phòng để chẩn đoán bệnh, Lãnh Hạ thở dài, nhìn về phía Chiến Bắc Liệt từ đầu đến cuối không có nghi ngờ một chút nào hỏi: "Ngươi không hỏi ta sao?"
Hai con ngươi đen như mực dừng ở hai gò má lộ rõ vẻ mệt mỏi của nàng, nhướn cao mày, ôm chầm nàng vào trong ngực, thấy nàng không phản kháng, Chiến Bắc Liệt không tự giác cong cong khóe môi, tiếng nói trầm thấp: "Trăm phần trăm tín nhiệm, ta làm được."
Khóe môi gợi lên một độ cong tà mị, chợt nghe thanh âm Chiến Bắc Liệt mang theo ý cười vang lên: "Gia quy điều hai, Khi Vương phi phạm sai lầm phải tự nhận lỗi, tự trách, tự nhận trách nhiệm về mình, chịu oan, không được có ý nghĩ không muốn."
Lãnh Hạ lắc đầu bật cười, người này, từ khi nào thì luyện đến thuần thục cái này.
Chiến Bắc Liệt gắt gao ôm nàng, hưởng thụ sự nhu thuận khó gặp của mẫu sư tử.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Lãnh Hạ bị Chiến Bắc Liệt ôm.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Lãnh Hạ đẩy ra, Chiến Bắc Liệt không nhúc nhích tí nào, không nhìn, tiếp tục ôm.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Lãnh Hạ lại đẩy, Chiến Bắc Liệt không phản ứng, Lãnh Hạ tiếp tục đẩy, Chiến Bắc Liệt vẫn không phản ứng.
Thời gian một nén nhang trôi qua ...........
Lãnh Hạ cực kỳ xem thường, khẽ híp mắt, chém ra một quyền, đánh thẳng vào giữa lưng Chiến Bắc Liệt.
Chiến Bắc Liệt bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn, đành phải buông tay ra, âm thầm lý sự, mẫu sư tử này, xuống tay thực độc ác.
Lãnh Hạ tao nhã nhún vai, đi về phía khách phòng, thời điểm xoay người khóe môi hơi cong, đôi mắt mỉm cười.
Chiến Bắc Liệt nhìn giai nhân phía trước, hoài niệm giờ khác vừa rồi, trong nháy mắt quăng cái đau đớn ở phía sau ra sau đầu, chép chép miệng, tốt xấu gì lần này cũng được bốn nén nhang.
Trong phòng, một đám ngự y tóc hoa râm thay phiên bắt mạch cho Mộ Dung Triết, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lãnh Hạ mày liễu chợt nhíu, Mộ Dung Triết không thể hết, Chiến Bắc Liệt đi ngay phía sau cũng một bộ dạng nghiêm trọng.
Ngay tại lúc này, thanh âm lo lắng của Chu Phúc truyền vào: "Mộ công tử, chúng ta nhanh lên được không?"
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngoài cửa có một bóng dáng màu xanh chậm rãi, tiêu sái tiến vào, phía sau lưng có một hòm thuốc, thần sắc cứng nhắc, chính là Mộ Nhị.
Chu Phúc ở bên cạnh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, ngươi còn là thần y sao, nhìn bộ dáng ngươi, chờ ngươi đi tới thì người bệnh cũng tắt thở rồi!
Hai người cũng không quan tâm sao hắn lại quay về, lại đúng thời điểm như vậy, Chiến Bắc Liệt phất phất tay với ngự y phân phó: "Đều đi ra ngoài đi."
Đợi cho các ngự y như được đại xá rời khỏi phòng, Mộ Nhị cũng thong thả tới gần, vươn ngón tay thon dài đặt lên trên cổ tay Mộ Dung Triết, bắt đầu bắt mạch.
Lát sau, hắn gỡ cái hòm thuốc xuống, lấy ra một bình sứ đưa cho Lãnh Hạ, thanh âm bằng phẳng nói: "Một."
Sau đó chậm rãi xoay người, đi đến phía bàn, cầm bút kê đơn thuốc.
Lãnh Hạ lấy ra một viên thuốc từ bình sứ, không chút ôn nhu nào nhét vào miệng Mộ Dung Triết, liền phát hiện một ánh mắt đầy vị chua nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lại, Đại Tần Chiến thần một đôi ưng mâu nộ khí tận trời, sắc mặt đen kịt.
Lãnh Hạ ngơ ngác trừng mắt nhìn, lập tức đem ánh mắt chuyển hướng Mộ Nhị, hiểu rõ liền bật cười, người này ............
Mộ Nhị gác bút xuống mặt bàn hoàn toàn không biết sự xuất hiện của mình khiến Đại Tần Chiến thần cảm giác nguy cơ tăng đột biến, ngơ ngác nhìn Lãnh Hạ đang cười một cách khó hiểu.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Chiến Bắc Liệt đã hắt xì hắt xì mấy cái, kẻ lỗ mãng này!
Đúng lúc này, Mộ Dung Triết chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ba người trước mặt, vài tia mê man hiện lên, sau đó đột nhiên cả kinh.
Chiến Bắc Liệt trợn tròn mắt nói dối, không chút nào hổ thẹn: "Tam Hoàng tử không việc gì là tốt rồi, cũng không uổng công Lãnh Hạ cứu ngươi ra."
Mộ Dung Triết nắm chặt hai đấm, cười lạnh một tiếng, thanh âm suy yếu trả lời: "Đa tạ hoàng muội."
Chỉ bằng Lãnh Hạ đơn thương độc mã vào Vương phủ biệt viện, còn có vẻ mặt của năm người kia, Mộ Dung Triết chỉ biết việc này nhất định có liên quan tới nàng, nếu không một nữ tử trói gà không chặt như nàng sao có thể mang hắn đi, rõ ràng là nàng có liên quan. Nhưng Tây Vệ vừa mới trải qua chiến sự, bị tổn thất nghiêm trọng, kết thù kết oán cùng Đại Tần đúng là không khôn ngoan, chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng, nơi này làm gì có ai là kẻ ngốc, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ cũng không trông chờ hắn sẽ tin tưởng, đương nhiên cũng hiểu được, hắn không tin cũng phải tin.
Ba người đối mặt tươi cười, Mộ Dung Triết cười miễn cưỡng, mặt so với khóc còn khó coi hơn, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ thì ung dung thong thả, làm cho hắn giận sôi lên.
Mộ Nhị ở bên cạnh không hiểu sự đời nhưng cảm giác lại rất nhạy bén, ánh mắt đảo qua mấy người một chút, trong mắt viết một chữ rất khinh thường: Giả.
Chiến Bắc Liệt nhìn Mộ Dung Triết sắc mặt tái nhợt, trầm giọng nói: "Tam Hoàng tử cứ tĩnh dưỡng cho tốt trong trong vương phủ, không cần khách khí."
Mộ Dung Triết phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trên mặt xấu hổ mà phẫn hận, khách khí! Ai khách khí với ngươi?
Nếu hắn tỉnh thì cũng không cần lo gì nữa, Chiến Bắc Liệt vươn tay ôm eo Lãnh Hạ thong thả rời đi.
Ở phía sau Mộ Nhị hơi hơi nghiêng đầu, tự hỏi những thứ rối rắm giữa những người này, lát sau hung hăng nhíu nhíu mày, nghĩ không ra, đi theo đi.
Ba người đi tới cửa , Chu Phúc đã vội bẩm báo: "Vương phi , bên ngoài có năm người, quỳ gối trước đại môn Vương phủ , đuổi cũng không đi ."
Lãnh Hạ sắc mặt không đổi, lạnh lùng nhếch nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: "Không cần phải quan tâm tới bọn họ."
Trong phòng, Mộ Dung Triết nghe thanh âm nói chuyện bên ngoài, gắt gao nắm chặt hai tay, nổi đầy gân xanh, sắc mặt âm lệ dữ tợn, thù này, bổn hoàng tử sớm muộn gì cũng phải báo!