Chương : Khiến người ta không tự chủ được mà yêu rồi!
Như với được ngọn cỏ cứu mạng, Tư Mã Duệ Tịch nhanh chóng thuyết phục hắn:
“Ta đối với người không nguyện ý.”
“Vậy thì sao? Chẳng phải nàng cũng đã là thê tử của ta?” Cơ Dục Hiên ra vẻ mặt đương nhiên.
“Chàng không cảm thấy việc làm này rất không quân tử sao?”
Cơ Dục Hiên giữ lấy cằm nàng, mắt đối mắt với nàng.
Ánh nhìn này như muốn xuyên thẳng đến trái tim nàng, khiến nó run rẩy.
“Quân tử? Tư Mã An Nhược, nàng khiến ta cảm thấy nực cười.
Phu quân làm việc này với nương tử còn tính đến chuyện nàng ấy có nguyện ý hay không sao? Nếu như vậy, thiên hạ sẽ chẳng có nam nhân nào quân tử đâu.”
Hắn cúi thấp đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi nàng, lại nở nụ cười đểu cáng.
“Chính sự, ta thế nào cũng sẽ không quên.”
Nói xong, hắn dứt khoát tháo bỏ thắt lưng của nàng.
Lần lượt, lần lượt bỏ đi từng lớp vải cầu kì.
“Điện hạ.” Đây là lần đầu tiên nàng gào lớn như vậy.
Lúc nghe hắn nói câu trước đó, nàng đã có ý định buông xuôi.
Nàng đã có ý nghĩ hay là cứ thuận theo ý trời đi.
Nhưng khi từng lớp áo rơi xuống, nàng mới biết nàng không buông xuôi được.
Nàng rất sợ.
Nàng sợ rất nhiều thứ.
Nàng không có cách nào chấp nhận hắn.
Càng không có cách nào trở thành kẻ thay thế.
“Câm miệng.” Hắn quát lớn.
Lớn đến nỗi át cả tiếng gào của nàng.
Nàng đã thành công khơi dậy lửa giận trong lòng hắn.
Giao bản thân mình cho hắn khó đến vậy sao?
Hắn là thái tử, là trữ quân Triều Quốc.
Nữ tử muốn lên giường hắn còn phải xếp hàng dài.
Vậy mà nàng hết lần này đến lần khác lại từ chối.
Đây là sỉ nhục lòng tự tôn của nam nhân nàng có biết không?
Huống hồ gì nàng còn là thê tử của hắn.
“Cơ Dục Hiên, nếu chàng dám đền gần, ta sẽ không khách khí.”
Nàng quyết liều mạng.
Nếu trước sau gì cũng chết, vậy chết trước có phải bớt thống khổ hơn không.
Chỉ tiếc thù giết mẹ vẫn còn chưa trả.
“Hỗn xược, nàng gọi ta là gì?” Ánh mắt hắn sắc bén, hơi thở nặng nề phả xuống mặt nàng.
“Hôm nay, hoặc là ta chết, hoặc là chàng chết.
Tuyệt đối không cùng chàng…”
“Tư Mã tướng quân dạy dỗ nàng như vậy sao?”
Trong cung, ‘chết’ là từ cấm kị.
Nàng ấy vậy mà dám đe dọa hắn.
Cơ Dục Hiên trước nay chưa từng bị ai đe dọa.
Càng không có người nào dám dùng tên của hắn gọi đến hận thù như nàng.
“Nàng có biết không.
Nếu không phải ta cảm thấy hứng thú với nàng thì với việc làm vừa rồi, ta dư sức giết nàng.”
Tư Mã Duệ Tịch bật khóc nức nở.
Nàng là một nữ tử mạnh mẽ.
Hôm nay hết lần này đến lần khác bị hắn dọa cho phát khóc như vậy, chắc chắn tinh thần đã hoảng loạn rất nhiều.
Nàng không càng lớn, trái tim hắn càng co rút mạnh mẽ.
Ngay lúc này, hắn làm một việc mà chính hắn cũng không thể ngờ tới.
Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng.
Đầu cúi thấp xuống, thương tiếc hôn lên giọt nước mắt đang lăn trên bờ má hồng hào kia.
Ngay bên tai truyền đến giọng nói ỉ ôi của nàng.
“Điện hạ, cầu xin chàng, tạm thời đừng chạm đến ta.”
Nàng cứ ngỡ hắn sẽ tiếp tục.
Vậy mà hắn lại dễ dàng buông tha nàng, lấy gối kê lên đầu, nhắm mắt lạ, miệng vẫn còn nói: “Cơ Dục Hiên ta từ trước tới nay chưa từng để ý đến cảm nhận của người khác.
Vì sao bây giờ nhìn nàng khóc, ta lại đau lòng thế này.”
Dứt câu còn kèm theo tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Nàng vội vàng bật người dậy, trợn tròn mắt nhìn nam nhân đang thản nhiên nằm trên giường kia.
Những lời hắn vừa nói thực sự rất có lực sát thương.
Nàng cứ như vậy, ngẩn ngơ rất lâu.
Cho đến khi hắn một lần nữa lên tiếng:
“Được rồi.
Hôm nay ta bỏ qua cho nàng.
Bây giờ hứng thú cũng chẳng còn.
Đừng có bày ra vẻ mặt cô nương yếu đuối bị lưu manh ức hiếp nữa.
Ta là phu quân của nàng.”
Sáu chữ ‘ta là phu quân của nàng’ khiến tim nàng đập nhanh hơn bao giờ hết.
Nàng cũng rất muốn tin tưởng hắn là phu quân của nàng.
Nhưng cuộc đời lại chớ trêu như vậy.
“Đêm cũng đã khuya, nghỉ ngơi thôi.”
Mãi không thấy người bên cạnh mình có phản ứng gì, hắn lại nói tiếp: “Nàng còn không mau đến đây.”
Lúc này Tư Mã Duệ Tịch mới giật mình.
Vội vội vàng vàng nằm xuống bên cạnh hắn.
Lại có tình duy trì một khoảng cảnh lớn.
Đến nổi có thể chứa thêm một người vào.
Cơ Dục Hiên nào có để yên như vậy.
Hắn ngồi dậy cởi hết y phục bên ngoài, sau đó nhích tới, thuận tay ôm lấy nàng vào lòng.
Ừ, như vậy thoải mái hơn rồi!
Nằm trong lòng nam nhân xa lạ, Tư Mã Duệ Tịch có thể ngủ được sao?
Ấy vậy mà người bên cạnh dường như rất thích thú.
Hắn lại có thể ngủ ngon đến mức mỉm cười như vậy.
Bộ dạng này thật muốn hung hăng trừng phạt một cái.
Càng nghĩ, mí mắt của nàng càng nặng trĩu rồi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
Đêm nay khí trời thật sảng khoái.
Khiến người ta không tự chủ được mà yêu rồi!.