Chương : Lợi dụng.
Càng đọc, mi tâm của Cơ Dục Hiên càng nhíu chặt.
Cho đến khi chữ cuối cùng nằm trong tâm trí hắn.
“Tư Mã Kiên?”
Ba chữ Tư Mã Kiên nằm ở cuối bảng danh sách kiến nhịp tim hắn đập nhanh thêm một nhịp.
Không hiểu sao lúc này hắn lại nhớ đến vị thê tử mới bước vào cửa ngày hôm qua.
Nàng dù sao cũng là nữ nhi của Tư Mã Kiên.
Nếu hắn loại cha nàng, nàng sẽ như thế nào? Có hận hắn không?
Hắn đột nhiên rất sợ ý nghĩ vừa rồi của mình.
“Ừ, ta nghi ngờ ông ta có qua lại với Nghiêm thái úy.
Nếu muốn thành công lên ngôi vị hoàng đế.
Con chỉ có cách dần dần loại bỏ hết tất cả bọn họ.”
Khuyết Đàn lại nhấp thêm một ngụm trà.
“A Hiên hiểu rồi.”
“Còn về tung tích của Kinh Phương.
Hôm qua, ta bắt gặp hắn xuất hiện ở thái úy phủ của Nghiêm Binh.
Sau đó vội vàng lên xe ngựa đi về phía bắc, hướng huyện Thành Trúc.”
Ánh mắt Cơ Dục Hiên đảo qua đảo lại.
Không biết đang suy nghĩ cái gì mà khóe miệng hắn cong lên.
“Đột nhiên con nhớ ra, bản thân mình còn có một vị ca ca ở Thành Trúc.
Cũng đã đến lúc gặp rồi đi.”
Nuôi dạy hắn từ nhỏ đến lớn.
Khuyết Đàn là người hiểu rõ hắn nhất.
Vị ca ca ở Thành Trúc trong lời của hắn, ông tất nhiên cũng biết.
Chỉ là bây giờ nếu đến đó sẽ bị Nghiêm thái úy phát hiện.
Một khi kế hoạch vỡ lỡ.
Thân phận của ông cũng được đưa ra ánh sáng.
Như vậy đối với Cơ Dục Hiên chỉ có hại chứ không có lợi.
“A Hiên, bây giờ chưa phải là lúc.
Con mới đại hôn, không nên đi tới nơi xa xôi như vậy.
Tránh để người khác nghi ngờ.
Việc này cứ giao cho sư phụ.” Khuyết Đàn vuốt ve bộ râu dài, mỉm cười nói.
“Vậy được.”
“Nếu không còn chuyện gì nữa.
Con hồi cung đi.”
Hắn đứng dậy, toan cùng Hải Minh rời đi thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, khựng người lại.
Ánh mắt suy xét nhìn về Khuyết Đàn, trong chòng mắt phát ra không ít tia nghi ngờ.
“Sư phụ, con có chuyện hỏi người.”
“Sư phụ biết con tính hỏi chuyện gì.” Dừng lại một chút, Khuyết Đàn thở dài đứng dậy.
Ông ta nhẹ nhàng bước tới chỗ hắn, vỗ vỗ bả vai hắn, cười hiền từ.
“A Hiên à, ta họ Vỹ.
Con biết ta là ai rồi đúng không?”
Cơ Dục Hiên trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn ông ta.
Kinh thành này ngoài Vỹ gia ra thì còn có ai họ Vỹ nữa.
Mà Vỹ gia chính là nhà ngoại của Vỹ Niên hoàng hậu, cũng là nhà ngoại tổ của hắn.
“Sư phụ, người là Vỹ Nguyên?”
Khuyết Đàn nhẹ nhàng gật đầu.
Cái gật đầu của ông khiến cả người hắn chấn động.
Nếu không có Hải Minh đứng bên cạnh đỡ lấy, e rằng hắn đã ngã xuống kia rồi.
Vỹ Nguyên là nhị ca của hoàng hậu.
Vậy ông ta là cựu phụ của hắn.
“Sư phụ.” Cơ Dục Hiên nhíu mày.
Sự thật này khiến hắn chấp nhận không nổi.
Bao năm qua, hắn sống trong sự dối gạt của ông ta.
Hắn cứ luôn ngỡ hoàng hậu vứt bỏ mình.
Mình có quyền hận thù ba ta.
Nhưng lại không ngờ nhị ca của bà ta luôn ủng hộ mình, bảo vệ mình.
Như vậy có khác gì chính bà ta đang sống cạnh mình.
Có lẽ những tin tức từ trước đến nay của hắn, bà ta đều nắm bắt rất rõ.
“Sư phụ có biết đang nói gì không?”
“A Hiên, sư phụ quả thật là cựu phụ của con.
Còn nữa, nương nương không cố tình vứt bỏ con.
Chỉ là…”
“Chỉ là như thế nào? Người đừng tưởng bao năm qua con sống trên núi liền không biết.
Năm đó trước khi lâm bồn, sư thầy tiên đoán con sẽ gây họa đến cho bà ta.
Bà ta liền không tiếc vứt bỏ con để giữ vững ngôi vị.
Thế nào là không cố tình?” Lần đầu tiên Cơ Dục Hiên xúc động đến vậy.
Ngay cả Hải Minh mặt lạnh bên cạnh hắn bao nhiêu năm cũng hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn hắn.
Chỉ cần nhắc đến hoàng hậu, hắn liền mất đi sự tự chủ.
“Còn nữa.
Nếu không phải Cơ Việt Y chết, bà ta liệu có để ý đến con không? Con… suy cho cùng cũng chỉ là kẻ thay thế.” Câu nói cuối còn chứa theo chút nghẹn ngào.
Hắn là người lý trí.
Để hắn mất lý trí như vậy, chắc chắn trong lòng đã có ngăn cách đối với hoàng hậu.
Khuyết Đàn thở dài.
Xem ra ngày hắn thừa nhận hoàng hậu còn rất xa.
“Cho dù thế nào, ta mãi cũng là sư phụ, là cựu phụ của con.”
“Nếu người là do hoàng hậu phái đến để bù đắp cho ta.
Vậy thì không cần.” Nói xong, Cơ Dục Hiên dứt khoát xoay người bỏ đi.
Vừa đi được hai bước thì bị giọng nói của Khuyết Đàn kéo lại.
“A Hiên, nếu con muốn trả thù hoàng hậu thì cách tốt nhất là lợi dụng bà ấy.”
Hắn hít một hơi, đôi vai cũng vì vậy mà dâng lên rồi lại hạ xuống.
Ánh mắt hắn sắc bén, bước chân vững vàng tiến thẳng về phía trước.
Thất vọng, đau khổ, cô đơn.
Có gì mà hắn chưa trải qua.
Một chút cảm xúc cỏn con này, Cơ Dục Hiên hắn có thể khắc phục được.
Lợi dụng? Rất tốt.
Ý kiến không tồi.