Chương : Lục Việt.
Chuyện Cơ Dục Hiên uống rượu say khướt ở bên ngoài truyền đến tai hoàng hậu.
Bà ấy tức giận lôi từng người ở trong Đông Cung đến chất vấn.
Dĩ nhiên không thể thiếu nữ chủ Đông Cung, Tư Mã An Nhược.
“Thái tử phi, con thân là nương tử của A Hiên.
A Hiên uống say như vậy mà con không biết sao?”
Nàng đã sớm nghe qua danh thế của vị Vỹ Niên hoàng hậu này.
Bà ấy là nữ nhân khiến cả thiên hạ tôn sùng.
Là cái tên chỉ cần nhắc đến đều khiến người khác thể hiện vẻ kính trọng.
Lần đầu tiên gặp mặt chính là vào ngày đại hôn.
Bà ấy ngồi trên ghế đúc phượng, một vẻ uy nghi cao cả khiến người ta phải sợ hãi cúi đầu.
Lần thứ hai gặp mặt chính là ngày dâng trà hôm sau.
Bà ấy vẫn ngồi trên ghế phượng nhưng ánh mắt lại ôn hòa đi mấy phần.
Tuy vậy vẫn cứ có vẻ xa cách thế nào.
Lần này gặp mặt nàng cuối cùng cũng có cảm giác bà ấy là mẫu hậu của Cơ Dục Hiên, là mẹ của phu quân mình.
Tuy bà vẫn lạnh lùng như vậy, vẫn kiêu ngạo như vậy.
Nhưng ít ra lúc nhắc đến Cơ Dục Hiên, ánh mắt bà ấy lại tràn đầy tình thương của một người mẹ.
Thứ mà nàng chưa bao giờ có được.
Tư Mã Duệ Tịch cúi đầu.
Nàng cuồng ngược sao? Vì sao lúc nghe bà ấy trách mắng lại thấy ấm lòng đến như vậy?
“A Hiên là đứa trẻ đáng thương.
Con nên để ý đến nó một chút.
Đừng có suốt ngày không có việc gì làm lại cãi cọ gây gỗ với nó.
Nó là thái tử, tương lai là hoàng đế.
Mà con sẽ thay thế vị trí của ta.
Con nên hiểu bổn phận của mình.
Có biết không?”
Hoàng hậu nói một tràng dài.
Duy chỉ lọt vào tai nàng có mấy chữ Cơ Dục Hiên là đứa trẻ đáng thương.
Hắn có phụ hoàng, có mẫu hậu yêu thương.
Từ nhỏ lại được đưa lên núi tu dưỡng.
Đáng thương ở chỗ nào?
Nghĩ thì như vậy nhưng sao nàng dám nói ra bên ngoài.
“An Nhược đã hiểu.”
Hoàng hậu hài lòng gật đầu.
Sai lầm lớn nhất của bà chính là đã vứt bỏ cốt nhục của mình.
Có trời mới biết sau khi hắn đi, bà đã đau đớn đến mức nào, đã tự trách đến mức nào.
Thế gian này có người mẹ nào không đau sót con mình?
Bà đã sớm vứt bỏ đi một Cơ Dục Hiên.
Ông trời lại trừng phạt bà mất đi một Cơ Lâm Vỹ.
Rồi lại mãi mãi mất đi một Cơ Việt Y.
Đó là nghiệp chướng, là nỗi day dứt mà chỉ có thâm tâm của bà mới hiểu được.
Bà biết cho dù mình có làm gì cũng không thể quay trở về điểm xuất phát.
Chỉ là cố gắng, cố gắng từng ngày bù đắp lại lỗi lầm.
Bà không cần hắn phải tha thứ.
Chỉ cần hắn chịu bằng lòng buông xuống hận thù, bà có chết cũng can tâm.
Hoàng hậu thở dài, ánh mắt chùn xuống hẳn.
Bà được sự giúp đỡ của người hầu bên cạnh đi xuống chỗ nàng.
Bà ấy nhìn nàng, nhìn rất lâu rồi lại mỉm cười: “Con thật giống ta hồi trẻ.
Thông minh xinh đẹp dịu dàng như vậy.
Thật hy vọng con cùng A Hiên sống hạnh phúc, răng long đầu bạc.”
Dừng một chút, bà ấy lại quay sang nhìn bức tranh treo ở trên tường.
Nàng cũng hướng theo ánh mắt bà ấy.
Trong bức tranh là một nam tử diện mạo giống như Cơ Dục Hiên.
Chỉ là ánh mắt hắn lại thập phần hoang dã xem lẫn cô đơn.
Còn Cơ Dục Hiên thì chính là lạnh lùng, xa cách, tàn nhẫn.
Ở phía bức tranh là nét chữ như rồng bay phượng múa: Cơ Việt Y.
Thì ra đây chính là vị hoàng tử ôn nhu khiêm tốn trong truyền thuyết.
Nếu… nếu người đó không chết.
Có khi nào tứ tỷ cũng sẽ là nương tử của người đó không?
Cơ Việt Y.
Cái tên hằn sâu vào trong tâm trí nàng.
Tên hắn có một chữ Việt.
Nam tử trong trí nhớ của nàng cũng có một chữ Việt.
Nhưng hắn không phải là thái tử.
Hắn tuy không liên lạc với nàng nữa nhưng hắn vẫn còn sống.
Hắn là Lục Việt.
Là Lục Việt sớm đã in sâu trong lòng nàng.
“Con sẽ cố gắng.
Sẽ cố gắng.” Nàng mỉm cười.
Không biết là tự nhủ với mình.
Hay là nói với người kia.
Nhưng cho dù là gì đi nữa, nàng cũng sẽ cố gắng.
Đêm hôm đó, nàng nằm mơ thấy hắn, Lục Việt của nàng.
Hắn cưỡi bạch mã chạy trên đồng cỏ xanh, hắn hướng về phía nàng mỉm cười, hắn đưa tay ra nhưng nàng lại không thể nắm lấy.
Nàng còn nhớ hắn đã từng nói: “Ta nhất định sẽ tìm ra nàng.” Lúc đó nàng cùng với hắn chơi trốn tìm.
Hắn thực sự đã tìm ra nàng.
Chỉ là đến lượt nàng tìm hắn, hắn lại biến mất giữa hư không.
“A Việt…” Nàng choàng tỉnh khỏi giấc mộng.
Thì ra chỉ là mơ.
Tim nàng mơ hồ đau đớn.
Nàng úp mặt vào giữa hai đầu gối, gào khóc thật to.
Rất lâu, rất lâu rồi nàng chưa được khóc sảng khoái như vậy.
Khóc lớn đến mức tất cả muộn phiền trong lòng đều bay đi hết.
A Việt, A Việt của nàng đã rời xa nàng rồi.
Nàng không tìm được hắn.
Cho dù có chạy bao xa, chạy bao lâu cũng không thể tìm được hắn.
Tiếng nức nở của nàng như mũi tên dày xéo trái tim người đứng ở bên ngoài cửa.
Ngày hôm đó, sau khi ăn tối xong, hắn đã định sẽ tặng miếng ngọc bội của hoàng thượng.
Nhưng lại vì cãi vã với nàng mà quên mất.
Đêm nay hắn đến đây là để đưa nó cho nàng.
Cũng muốn nói với nàng một tiếng xin lỗi.
Ấy thế mà vừa tới cửa, hắn lại nghe nàng trong mơ gọi tên một nam nhân khác.
.